Cô dừng một chút, sau đó lại nói với Quân Mặc Ly: “Dù sao thì chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, bây giờ em sẽ tranh thủ thời gian đổi thuốc cho anh để chia sẻ ngắn gọn đơn giản một số chuyện và một số dự định tương lai của em cho anh biết nhé."
Cô đỡ Quân Mặc Ly ngồi xuống giường, sau đó vừa bôi thuốc lên vết thương cho anh vừa nói về kế hoạch của mình.
“Thực ra, so với việc làm bác sĩ, hàng ngày ở trong bệnh viện rồi được nhận lương và phúc lợi cố định, em thích tự mình làm vài thứ rồi bán ra ngoài hơn. Mỗi ngày em đều có thu nhập, có tiền bạc. Cuộc sống như vậy không chỉ tự do tự tại, mà còn có thể tận hưởng niềm vui sướng của việc kiếm tiền.”
Tống Vi Lan ngẩng đầu lên liếc nhìn Quân Mặc Ly, cười rạng rỡ với anh, sau đó nói: “Có thể trong mắt anh, anh sẽ cho rằng em chính là đứa tham tiền, có một công việc ăn lương ổn định thì không muốn, mà chỉ muốn kiếm tiền bằng cách tự bán đồ.
Càng cảm thấy em là người thô tục hơn, không có chí cầu tiến, không có mong muốn phát triển, nhưng em muốn nói em chính thô tục như thế, bởi vì em rất thích cảm giác đếm từng tờ tiền."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây