Bắt gặp ánh mắt có chút kinh ngạc của Quân Mặc Ly, cô bèn mỉm cười yếu ớt, “Em nói thật với anh, em thích học cái khác hơn là học y. Nếu sau này có cơ hội vào đại học, thì một trong những những lựa chọn của em sẽ không có nghề nào là nghề y.
Em thích tự do, thích có nhiều thời gian, nhưng mà đáng tiếc, làm bác sĩ cũng giống như tham gia quân ngũ, không được tự do, thời gian cũng rất eo hẹp, thậm chí ngày thường có muốn kén lười biếng không thể được."
Dừng lại một chút, Tống Vi Lan tiếp tục nói: "Năm đó lúc bà lão và ông Mặc dạy y khoa cho em, em nghĩ nếu có thêm một nghề khác cũng tốt. Nếu biết y thuật, lúc người trong nhà ngã bệnh hoặc có chuyện gì đó xảy ra, vậy thì em cũng có thể kịp thời chữa trị cho họ, đây mới là mục đích chính khi em học y.”
“Anh hiểu rồi."
Nghe xong, Quân Mặc Ly hơi nhếch khóe môi, “Em yên tâm, chỉ cần là việc em không thích làm thì không ai có thể ép buộc em được. Từ giờ trở đi, em có thể làm những gì mình thích, học những gì mình muốn. Tháng nào anh cũng có tiền lương và phúc lợi của mình, em có thể mua bất cứ thứ gì em muốn, không cần tính toán tiết kiệm gì cả!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây