“Ông bà và bác hai vừa về đến nhà đã nhờ chú Khương kiểm tra vết thương ở chân của anh cả. Chú Khương hỏi có phải đã có người châm cứu cho anh hay không, còn nói vết thương ở chân của anh đã có dấu hiệu thuyên giảm. Ba mẹ nghe xong, lập tức kể chuyện chị châm cứu cho anh cả cho chú ấy biết.”
Tống Vi Lan nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, giọng nói đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "So với y thuật của đàn anh Khương, chị vẫn còn kém xa. Y thuật của đàn anh đã nổi tiếng từ nhiều năm trước rồi.
Khắp mọi miền đất nước đều biết ở Trung Quốc của chúng ta có một bác sĩ Trung y tên là Khương Ngọc Sơn, là học trò kế thừa từ ông Mặc, là người kế thừa Trung y, y thuật rất xuất sắc, còn chị... cùng lắm là chị đã học được những điều cơ bản trong mấy năm đó thôi, muốn trở thành một bác sĩ vĩ đại vẫn còn xa lắm."
Y thuật của cô quả thực rất tốt, ngay từ khi cô mười tám tuổi, y thuật đã đạt tới đỉnh cao.
Nhưng ở đây, mọi chuyện đều phải bắt đầu lại từ đầu, nếu ngay từ đầu cô đã thừa nhận mình có y thuật tốt thì được bao nhiêu người tin cô?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây