"..." Khóe miệng Tống Nguyên Thắng mãnh liệt rung rẩy, cung phản xạ của vợ ông có phải là dài quá rồi không? Ông muốn nói là ý này sao? Phải không? Nhìn thấy trên mặt Hoàng Quế Hương tràn đầy vui sướng, Tống Nguyên Thắng bất đắc dĩ lắc đầu, quên đi, ông vẫn nên đi ngủ thôi. Nói chuyện với bà ấy một tiếng, sau đó nhắm mắt đi ngủ… Năm giờ sáng hôm sau, Tống Vi Lan ngồi yên sau xe đạp lên thị trấn.
"Lão đại, nhớ chiếu cố tốt Lan Lan, sau khi vào thị trấn nhớ chú ý con bé, đừng để người khác làm con bé bị thương, biết chưa?" Thấy Tống Ái Khánh chuẩn bị đạp xe rời đi, Hoàng Quế Hương lo lắng dặn dò vài câu.
Tống Ái Khánh lập tức đáp: “Được ạ, mẹ, chúng con đi đây ạ."
"Đi thôi, trên đường nhớ đi chậm một chút, đừng để em con bị ngã."
Hoàng Quế Hương phất phất tay, vừa mới nói xong, bà lo lắng nhìn về phía Tống Vi Lan, sửa lại khăn quàng cổ cho cô: “Kéo khăn quàng cổ cao một chút, đừng để bị lạnh, nếu để bị lạnh mẹ sẽ đau lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây