Nhưng nỗi ưu phiền trong mắt Giang Diệp vẫn không tan, lo lắng nhìn Tiêu Hòa.
“Anh không sợ ở nhà, ngày thường anh cũng chẳng ra ngoài bao nhiêu, anh sợ sáng mai thức dậy, em đã đi mất.”
Nói xong còn thở dài.
Đợi một lúc, thấy Tiêu Hòa không phản ứng, anh lại thở dài khoa trương hơn.
Tiêu Hòa nhìn anh, suy nghĩ lượn 980 vòng mới hiểu được ý của Giang Diệp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây