Lý do rất đơn giản, chúng tôi không có quyền tước đoạt mạng sống của người khác, vẫn phải chịu sự ràng buộc của pháp luật. Hơn nữa, nghề của chúng tôi rất coi trọng nhân quả, bất cứ ai cũng đều có báo ứng.
Vì vậy, tôi lại nói với Thường Tiểu Phụng: “Cô Thường, chúng tôi không có bất kỳ bằng chứng nào, cô nghĩ cảnh sát có tin chúng tôi không? Cha mẹ cô có tin chúng tôi không? Bây giờ ngoài hai chúng tôi ra, không ai có thể nhìn thấy cô. Điều chúng tôi có thể làm là tiễn cô một đoạn đường. Còn nữa, cô có thể đến phòng chứa đồ ở sân sau, cha mẹ cô đều ở đó, cô có thể đến đó gặp họ.”
Lúc này, nghe đến cha mẹ, Thường Tiểu Phụng không chút do dự, lập tức quay người bay ra khỏi nhà, cũng không nói thêm gì với chúng tôi nữa.
Có lẽ trong lòng Thường Tiểu Phụng, cho dù cô ấy đã chết, bị sát hại, thì địa vị của cha mẹ vẫn luôn cao hơn cả thù hận.
Sau khi Thường Tiểu Phụng rời đi, tôi bảo Bàn Tử thắp lại nến và nhang, còn tôi thì ngồi trên ghế đốt vàng mã.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây