“Nhìn cái gì mà nhìn, mau giao đồ các người đã ăn trộm ra đây. Nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Thường Tiểu Phụng nói với vẻ mặt tức giận.
Nhưng trong mắt tôi và Bàn Tử, lại cảm thấy hơi buồn cười.
Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào Thường Tiểu Phụng, sau đó nói: “Cô Thường, cô có biết chúng tôi là ai không?”
“Hừ! Còn có thể là ai nữa? Bọn trộm chứ sao!” Thường Tiểu Phụng khinh thường nói.
Nhưng tôi và Bàn Tử cũng không tức giận, mà tiếp tục nói với Thường Tiểu Phụng: “Cô Thường, có lẽ cô đã quên một số chuyện rồi. Cô hãy quay đầu lại nhìn xem đã rồi hãy nói.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây