Đồng Quan Cộng Chẩm

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

*****

Cô Triệu nhảy lầu tự sát, tin tức được các trang báo đưa tin ngay lập tức.

Đối với cái chết của cô ta, tôi hoàn toàn không để tâm. Âm hôn vốn dĩ đã tổn hại âm đức, cho dù có thay đổi vận khí trong thời gian ngắn thì sau này cũng phải trả giá.

Huống chi cô ta vì muốn tìm được “âm phối” thích hợp mà không tiếc bắt cóc người sống, siết cổ rồi chôn cất, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy...

Bây giờ cô ta chết, xem như là tội ác tày trời, chết cũng đáng đời, trách ai được nữa.

Tắt TV, tôi không muốn nghĩ đến chuyện của cô Triệu nữa, chỉ đơn giản là rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy cổ mình lành lạnh, cứ ngỡ là gió đêm thổi vào, liền kéo chăn lên rồi ngủ tiếp.

Nhưng vừa mới thiếp đi một lúc, bên tai tôi lại vang lên tiếng “cào cào” rất nhỏ. Âm thanh này nghe rất kỳ lạ, giống như có ai đó đang dùng móng tay cào lên tấm kính.

Vì âm thanh này khiến người ta sởn gai ốc, lại cảm thấy rất kỳ quái, sợ có trộm đột nhập, nên tôi bỗng giật mình tỉnh giấc. Nhưng ngay khi vừa mở mắt ra, một cảnh tượng rợn người bất ngờ đập vào mắt tôi.

Vì tôi có thói quen nằm nghiêng, cho nên khi mở mắt ra, tôi bỗng nhìn thấy ngoài cửa sổ lúc này có một người phụ nữ mặc áo trắng đang đứng.

Khuôn mặt cô ta trắng bệch, đôi môi đỏ rực, lúc này đang trừng mắt nhìn tôi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi sợ đến mức hét lên một tiếng “á”, theo bản năng quay đầu đi.

Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, sao có thể có một người phụ nữ mặc áo trắng đứng ngoài cửa sổ chứ? Lại còn trừng mắt nhìn tôi chằm chằm như vậy?

Tuy theo sư phụ học nghề nhiều năm, nhưng tôi thật sự chưa từng gặp qua thứ gì không sạch sẽ. Trước đây có sư phụ ở bên, tôi cũng không cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ sư phụ không còn nữa, trong lòng tôi ít nhiều cũng có chút e ngại.

Lúc này, vừa nghĩ đến có thể là thứ bẩn thỉu, lại còn nhìn chằm chằm vào tôi, người tôi không khỏi run lên một cái, sau lưng cũng lạnh toát.

Sư phụ tôi từng nói, chỉ cần không chủ động trêu chọc những thứ này, chúng sẽ không làm hại người. Nghĩ đến đây, tôi lấy hết can đảm, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt chăn, chậm rãi quay đầu lại, trong lòng thầm nhủ: “Oan có đầu, nợ có chủ, rẽ phải là đến địa phủ!”

Vừa mới niệm xong câu này, tôi lại nhìn về phía bệ cửa sổ. May mắn là lần này khi nhìn sang, tôi lại không thấy gì cả, ngoài những cành cây bị gió đêm thổi lay động, thậm chí còn không thấy bóng dáng ma quỷ nào.

Nhìn thấy vậy, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra là tôi nhìn nhầm rồi.

Có thể là do lúc nãy chưa tỉnh ngủ, đèn xe chạy qua chiếu vào cửa sổ, cộng thêm những cành cây đung đưa, cuối cùng bị tôi nhầm tưởng là một khuôn mặt người.

Bị dọa cho một trận như vậy, tôi hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa. Tôi từ từ ngồi dậy, đưa tay sờ lên trán.

Tôi phát hiện trán mình đầy mồ hôi lạnh, lấy khăn giấy lau lau, định hút một điếu thuốc rồi ngủ tiếp.

Nhưng khi tôi vừa mới đưa tay ra lấy bao thuốc trên đầu giường, thì từ phòng khách bỗng nhiên truyền đến một tiếng động kỳ lạ “xẹt xẹt, xẹt xẹt xẹt“.

Tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ, đây là tiếng gì? Chẳng lẽ thật sự có trộm lẻn vào nhà tôi rồi sao?

Vừa nghĩ đến đây, tôi lập tức ném bao thuốc lá trong tay xuống, cầm lấy gạt tàn thuốc lá ở đầu giường, chậm rãi đi về phía cửa phòng ngủ.

Tên trộm đáng ghét này, đến cả tiệm bán đồ tang của tôi mà cũng dám trộm sao?

Tôi không do dự nữa, mở cửa phòng ra, lao người ra ngoài, miệng hét lớn: “Ai đó?”

Nhưng khi tôi cầm gạt tàn thuốc lá xông ra phòng khách, thì trong căn phòng khách nhỏ bé của tôi lại không hề có ai, càng không cần phải nói đến tên trộm đáng ghét kia.

Để đề phòng bất trắc, tôi cẩn thận kiểm tra kỹ càng phòng khách và cửa hàng ở ngoài cùng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ai, tôi mới quay đầu định trở về phòng ngủ.

“Lạ thật, vậy tiếng động lúc nãy là gì?” Tôi lẩm bẩm, vẻ mặt nghi hoặc trở về phòng khách.

Nhưng vừa mới bước vào phòng khách, người tôi bỗng khựng lại, sững sờ tại chỗ.

Chiếc TV ở phòng khách của tôi, lúc này lại tự động bật lên một cách kỳ lạ?

Có lẽ là do TV không có tín hiệu, lúc này đang phát ra tiếng nhiễu “xẹt xẹt xẹt” chói tai.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ khuôn mặt trắng bệch mà tôi nhìn thấy lúc nãy là thật? Không phải là ảo giác của tôi, tôi... tôi bị... bị một nữ quỷ theo dõi sao?

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rùng mình một cái, ngay cả lông tơ trên người cũng dựng đứng lên.

Tất cả những điều này thật sự quá kỳ quái, nỗi sợ hãi mơ hồ này khiến tôi cảm thấy vô cùng đáng sợ.

“Oan có đầu, nợ có chủ, rẽ phải là đến địa phủ. Tiêu Nhiên tôi luôn an phận thủ thường, không biết đã đắc tội với chị gái nào, cô từ đâu tới thì về đó đi! Ngày mai tôi sẽ đốt thêm nhiều tiền giấy cho cô ở ngoài cửa, đừng hù dọa tôi nữa!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)