Trên đường đi, tốc độ của tôi rất nhanh. Tôi không biết tình hình của Bàn Tử bây giờ thế nào rồi. Đồng thời, trong đầu tôi cũng ít nhiều suy nghĩ về những lời nói lúc cuối cùng của Hầu Đồ nữ.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghĩ, thời gian trôi qua rất nhanh. Một tiếng sau, tôi đã ra khỏi rừng, đến phía sau nhà Trần Minh.
Tôi không dừng bước, mà nhanh chóng đi đến trước cửa sân nhà Trần Minh. Phát hiện Bàn Tử lúc trước còn nằm ở đây, bây giờ đã không thấy đâu nữa.
Tôi đi vào sân, “bịch bịch bịch” gõ cửa nhà Trần Minh.
“Trần Minh, là tôi, tôi về rồi!” Tôi lớn tiếng gọi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây