Tô Côn bị đánh thức, không hài lòng liếc nhìn hắn, chỉ có ngươi đói, ai no bụng chứ?
Đừng nói nửa cái bánh đen, một cái hắn cũng có thể ăn hết.
Chương Tử Yến ôm Tô Côn vào lòng, vỗ về: “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đói nữa.”
Tô phu nhân nghe lời hai mẫu tử, thở dài, bà biết sáng mai và trưa mai vẫn sẽ như vậy, phải đến tối khi đưa những tên sơn tặc này đến thành Trường Phong, có lẽ họ mới được ăn no.
Thật khó khăn, cho dù người lớn có thể thắt lưng buộc bụng chịu đựng nhưng những tiểu hài tử như vậy thì không thể chịu được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây