“Ồ? Vẫn là cái miệng nhỏ này của ngươi biết lấy lòng sư phụ, không giống như thằng nhóc thối này, chỉ biết chọc ta tức giận.” Tử Thần quả nhiên rất thích điều này, nàng vỗ vỗ tay nhỏ của Tô Mặc: “Ngoan.” Nói xong lại tặng cho Trần Thiếu Khanh một cái liếc mắt.
Trần Thiếu Khanh bất lực xoa xoa trán, quả nhiên là sư phụ, vẫn thiên vị như vậy.
“Tiếp tục tìm cho ta, nhanh lên!” Lưu Hổ sắp phát điên rồi, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ bọn họ đã rời khỏi trại từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ đồ đạc không cánh mà bay, lát nữa đại đương gia ra phát hiện ra mọi chuyện, còn không xé xác bọn họ ra sao.
Nhưng bây giờ đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, phỏng chừng tên ngốc đó cũng đã phát hiện ra rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây