Sư phụ nói vài câu đơn giản với Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh rồi cáo từ, Tô Mặc mắt đẫm lệ: “Sư phụ thực sự nỡ rời xa chúng con sao? Không thể ở lại mãi mãi với chúng con sao?”
“Ta không thích ở một nơi quá lâu, thích ngao du tứ hải, ta muốn dẫn Côn nhi đi hành y, có lẽ ta còn có thể thu thêm vài đồ đệ có tư chất tốt nữa.”
Nói xong, ông vung tay, dẫn Tô Côn đi, cả hai cùng biến mất không thấy tăm hơi.
Tô Mặc lập tức lại buồn bã.
Trần Thiếu Khanh ôm nàng vào lòng: “Biết sư phụ không sao còn buồn gì nữa, sư phụ nhớ chúng ta thì lúc nào cũng có thể quay lại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây