“Nhưng bây giờ ta thích sư huynh cũng không muộn mà, sư huynh đừng buồn được không? Bây giờ Tô Mặc thực sự rất rất thích huynh...” Tô Mặc nói xong thì cơn buồn ngủ ập đến, không lâu sau đã ngủ thiếp đi trong lòng Trần Thiếu Khanh.
“Mặc Mặc! Mặc Mặc!” Trần Thiếu Khanh ôm Tô Mặc gọi khẽ nàng từng tiếng, nhân nhi trong lòng hắn ngủ ngon lành, khóe miệng khẽ nhếch lên, thậm chí còn cười thành tiếng.
Ba năm sau...
Vương phủ Bắc Cương, hơn mười nha hoàn và gia nhân đang đuổi theo hai tiểu đoàn tử.
Hai tiểu đoàn tử như có lò xo dưới chân, chạy nhanh như chớp, không ai đuổi kịp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây