Nói rồi nắm lấy Trần Thiếu Khanh nhưng nhìn thấy hai tay hắn trống không, lại liếc nhìn ra sau hắn, cũng không thấy xe chở hàng, không khỏi sốt ruột nói: “Đông gia, hàng đâu, hàng cứu mạng đâu?”
Trần Thiếu Khanh cười nói: “Tất nhiên là mang theo rồi, không thì ta đến đây làm gì?”
“Vậy thì tốt! Nếu không thì ta sắp bị bọn họ ăn thịt rồi.” Nói rồi kéo Trần Thiếu Khanh đi vào.
Có người hầu đến rót trà, Trịnh lang trung vội vàng hỏi: “Hàng ở đâu?”
“Ở cửa, ông không thấy sao?” Trần Thiếu Khanh cười chỉ vào cửa nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây