“Tư Không Kiệt?” Giọng Trần Thiếu Khanh bắt đầu lạnh dần: “Tào Tây, ta biết ngươi nói gì rồi, yên tâm, ta sẽ giải quyết.”
“Thế tử điện hạ!” Tào Tây nhìn Trần Thiếu Khanh bình tĩnh tự nhiên, đột nhiên có chỗ dựa tinh thần, không biết từ lúc nào đôi mắt hắn đã hơi ươn ướt.
“Ngươi ở lại chăm sóc ông ấy nhưng không được hỏi han về mọi chuyện ở đây, cũng không được đi lung tung, nhớ chưa?” Trần Thiếu Khanh nhìn hắn hỏi.
“Biết rồi, biết rồi, chỉ cần được ở bên Vương gia và thế tử điện hạ, ta thế nào cũng được.” Tào Tây vội vàng gật đầu.
Hắn từ nhỏ đã được Vương gia cứu mạng trong tuyết nên hắn đã coi Vương gia là người thân nhất, thế tử là người thân nhất của Vương gia, cũng là người thân thiết nhất của Tào Tây hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây