Tô Mặc nhìn ngọn lửa lớn bên dưới, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Sư huynh, vị lão gia này rốt cuộc là người thế nào, sao lại có người muốn hại ông ấy?”
Trần Thiếu Khanh lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta nghĩ việc lão gia mất trí nhớ không phải do ngã, có lẽ cũng là do có người cố ý làm.”
“Huynh nói có người hạ thuốc ông ấy?” Tô Mặc hỏi.
“Ừ, chỉ là loại thuốc này rất tinh vi, lại không dễ phát hiện, đợi về ta sẽ kiểm tra kỹ lại cho ông ấy, xem có phải như vậy không.” Trần Thiếu Khanh nói xong liền buông Tô Mặc ra: “Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.”
Nói xong, hắn bá đạo ôm lấy eo Tô Mặc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, xoay người trở về không gian của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây