Tô Mặc nhìn sư huynh tình cảm sâu đậm, mặt nàng đỏ bừng: “Sư huynh, trời không còn sớm, ta về ngủ đây.”
“Đừng đi! Mặc Mặc!” Trần Thiếu Khanh đột nhiên ôm chặt Tô Mặc, sau đó vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Muội đến đây, có nhớ ta không? Mặc Mặc, muội nói thật lòng, có nhớ ta không?”
“Tất nhiên... tất nhiên...” Tô Mặc lắp bắp trả lời.
“Ta rất nhớ huynh và sư phụ...” Nàng lại nói tiếp.
Trên khuôn mặt vui mừng của Trần Thiếu Khanh thoáng hiện một tia thất vọng nhưng rất nhanh hắn lại ôm Tô Mặc trong lòng chặt hơn: “Dù thế nào, ta rất nhớ muội, ngày nào cũng nhớ, nhớ đến phát điên!” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây