“Xung quanh đây toàn là đất, chúng ta đi rất xa mới tìm được chỗ có cỏ, đợi ngựa ăn no mới phát hiện trời đã tối, mới vội vã quay về.” Kim Tử ôm đệ đệ lại gần giải thích với họ: “Ngựa đã ăn no rồi, hai người xem bụng chúng kìa.”
Tô Mặc đưa tay sờ, quả nhiên bụng của hai con ngựa căng phồng, xem ra là đã ăn không ít.
“Ca cai, đệ đói bụng rồi, cũng muốn ăn cơm.” Tiểu Tứ sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình nói với ca ca.
“Được rồi, hai đứa ra kia đợi, lát nữa chúng ta mang cơm ra, còn có chuyện muốn hai đứa đi làm vào ngày mai.” Tô Mặc chỉ vào một sườn dốc phía sau nói.
Tiểu Tứ nghe nói có cơm ăn, lập tức phấn chấn, kéo tay ca ca đi về phía Tô Mặc chỉ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây