“Không riêng ta, cả trấn, thậm chí cả thành Nhạn Sơn Quan cũng không có, vị thuốc mà nương của ngươi phải dùng chỉ có thể nhập từ Phiên quốc nhưng không hiểu sao, thương nhân Phiên quốc đã lâu không cung cấp hàng nữa.”
Trịnh lang trung bất lực lắc đầu, tài nghệ mà không có nguyên liệu cũng như một phụ nhân đảm đang thì cũng không thể nấu cơm nếu không có gạo, ông ta có lòng nhưng không có sức.
“Vậy nương của ta phải làm sao? Chỉ còn cách chờ chết thôi sao?” Tiểu Tùng òa lên khóc.
Lão Lý dẫn mọi người vừa khéo đi đến đây, thấy được cảnh này.
“Xin hỏi vị lang trung này, vị thuốc bị thiếu đó tên là gì?” Tô phu nhân vén rèm xe hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây