“Tay nương của ta vẫn còn ấm, cổ họng vẫn còn động, bị họ khiêng lên ván cửa, họ nhất quyết chôn, nói là sẽ lây bệnh.” Tiểu Xuyên thấy ca ca nói, nó cũng tranh nhau nói.
“Thật là vô lý, ban ngày ban mặt dám chôn sống người ta?” Tô Mặc nghe xong lập tức nổi giận, nàng trừng mắt nhìn Trần Thiếu Khanh.
Lúc này, Trần Thiếu Khanh đã lấy ra hai cái xẻng đưa cho Tô Mặc một cái, hai người bắt đầu đào đất ở chỗ mới chôn.
Hai hài tử thấy có người giúp mình, lập tức nín khóc, lặng lẽ nhìn họ.
“Các người là ai? Đang làm gì vậy?” Đột nhiên có người hét lớn sau lưng họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây