“Tô Mặc, muội có muốn cùng...”
“Không cần đâu, sư huynh, chúng nó không nỡ xa ta.” Tô Mặc lắc đầu như trống bỏi.
Chơi thì chơi thế nào cũng được, làm việc thì không muốn làm.
Trần Thiếu Khanh cũng không nói gì, cầm hạt giống và xẻng sang bờ bên kia trồng thuốc.
Tô Mặc nhìn sư huynh đi khuất bóng, nàng đột nhiên có một ảo giác, sao lại thấy không gian rộng ra nhiều thế?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây