Tô Mặc khoanh tay nhìn hắn ta, vẻ mặt chế giễu: “Đáng đời! Cho ngươi trêu chọc lão nương đây.”
“Tiểu Đậu Tử, nói thật đi, số bạc này từ đâu ra, căn bản không có kẻ xấu nào tìm ta, đúng không, số bạc này chẳng phải ngươi lại đi ăn trộm sao?” Trương Điển ngồi xổm xuống, mặt lạnh hỏi.
“Ngươi lại đi ăn trộm? Tiểu Đậu Tử, ta thấy ngươi là chó không sửa được ăn cứt.” Tên mập mặt đầy vẻ khinh thường.
“Không phải! Ta không trộm, chính là tên xấu xa kia đưa, ta không nói dối, ta chỉ thấy nàng đi vào, oa...” Tiểu Đậu Tử càng nói càng tủi thân, dứt khoát mở miệng khóc lớn.
“Ha ha, báo ứng rồi!” Tô Mặc ngồi trên ghế, khoanh chân nhìn, cười mãi không ngừng được không biết phá luôn thuật ẩn thân, hiện thân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây