“Có thể giúp ta tìm người này không? Có tiền kiếm đấy.” Tô Mặc tiện tay lấy một thỏi bạc từ trong không gian ra.
Tên lưu manh trợn tròn mắt: “Đều cho ta sao?”
Tô Mặc thấy mắt hắn ta sắp rơi ra ngoài, biết mình đưa nhiều quá rồi, nàng đảo mắt một vòng, gật đầu: “Nửa canh giờ tìm được thì đều là của ngươi, sau đó sẽ cắt một nửa.”
Lời còn chưa dứt, tên lưu manh đã chạy mất dạng, như một cơn gió lốc.
Có tiền là tốt, Tô Mặc cuối cùng cũng hiểu được câu tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây