“Thấy không, đi chừng một hai dặm nữa, sẽ có một cái đình dài, ta nghĩ có lẽ bọn họ sẽ nghỉ ngơi ở đó, có lẽ lão Trương sẽ ra tay ở đó, nếu hắn ta không ra tay, chúng ta cũng phải ra tay giúp hắn ta một tay...”
Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng nói với Tô Mặc, giọng không cao không thấp, Tô Mặc đứng dưới gốc cây vừa vặn có thể nghe rõ.
Tô Mặc nghe xong, nhướng mày, trêu chọc: “Sư huynh, huynh vẫn xấu xa như ngày nào nhưng so với sư phụ thì huynh vẫn còn kém xa.”
“Đúng vậy, ta còn chẳng bằng một phần vạn sư phụ, cả về võ công lẫn phong cách hành sự giết người quyết đoán, đều kém xa sư phụ.”
Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa dùng ống nhòm tìm kiếm bóng dáng sư phụ trong đội ngũ phía trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây