“Đồng Nhi, ngươi còn nhỏ tuổi đã có lòng dạ và tu vi như thế, thực sự làm lão phu bội phục.” Người lớn tuổi kia cảm khái nói, trong mắt ánh lên tâm tình phức tạp, vừa có tán thưởng cũng có tiếc hận: “Chỉ tiếc, Lam gia chúng ta đã rơi vào tình cảnh thế này, không thể bồi dưỡng tốt cho ngươi.”
Trong lòng Lam Đồng Nhi cũng dâng lên một dòng nước ấm, nàng khẽ mỉm cười đáp lại: “Tộc lão quá khen. Chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp, ta nhận được một chút tạo hóa mà thôi, tu vi còn thấp, cần phải cố gắng không ngừng.”
“Ài, Đồng Nhi à, mọi chuyện trên thế gian này đều như mây khói, hưng thịnh suy bại đã được định sẵn cả rồi.” Vị trưởng lão kia thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra một tia tang thương: “Lam gia chúng ta từng huy hoàng biết bao. Ngươi có biết không? Khi gia tộc còn phồn vinh hưng thịnh, chúng ta cũng từng bồi dưỡng không ít đám tộc nhân tuổi trẻ tài tuấn, chỉ đáng tiếc bọn họ đều không thể gánh vác được gánh nặng của gia tộc. Mà ngươi lại là tộc nhân có thiên tư xuất chúng lộ diện sau khi Lam gia ta đã suy bại. Loại chuyện này thực sự làm cho người ta tiếc hận.”
Lam Đồng Nhi yên lặng gật đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên định: “Tộc lão, ngài đừng nói những thứ này nữa, mau hấp thu linh khí đi.”
“Ừm.” Vị trưởng lão của Lam gia kia khẽ gật gật đầu, lập tức hấp thu quả cầu linh khí trong lòng bàn tay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây