Rượu qua ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Lâm Thiết Minh và Lý Thủy Đạo chuyện trò vui vẻ, gã không ngừng giảng giải cho hắn nghe đủ loại tin tức về Thủy Mặc tiên thành. Tài ăn nói của người này rất tốt, miêu tả sinh động như thật, khiến Lý Thủy Đạo nghe đến say sưa.
“Ngươi biết không, ở góc Đông Nam Thủy Mặc tiên thành có một toàn tửu quán, rượu của bọn họ mới gọi là hương thuần...” Lâm Thiết Minh nói đến đây, lại hít một hơi thật sâu, phảng phất như đã ngửi được mùi rượu nồng đậm kia rồi.
Lý Thủy Đạo mỉm cười gật đầu, nhưng không lộ ra biểu cảm quá nhiều hứng thú.
Mãi cho đến khi Lâm Thiết Minh đã bắt đầu nói đến những chốn thanh lâu, nơi trăng hoa, thậm chí còn đề cập đến công phu của vị cô nương nào đó rất tốt, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng nghe không nổi nữa, hắn lập tức lên tiếng cắt ngang: “Không biết Lâm huynh có biết trong Thủy Mặc tiên thành này có hội đấu giá nào không?”
Lâm Thiết Minh trầm ngâm một lát, trên mặt lộ ra một tia do dự, sau đó mới lắc đầu nói: “Nói thật, tiểu đệ cũng không rõ lắm mấy nơi mà Lý huynh yêu cầu. Dù tiểu đệ lớn lên ở tiên thành thật, cũng biết bên trong tiên thành này kiểu gì cũng phải có hội đấu giá, nhưng cụ thể là ở nơi nào thì lại không biết. Nói cho cùng, hội đấu giá kia cũng là nơi những tu sĩ cao giai có gia sản lên đến mấy vạn linh thạch quan tâm đến, tiểu đệ thực lực thấp kém, chưa chen chân vào được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây