Quý Miểu Trần nhìn tiểu hòa thượng Luyện Khí kỳ trước mắt này, hàng chân mày khẽ nhíu, gã cất lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mà bình tĩnh: “Ngươi nói có một tu sĩ Phật môn tên Pháp Hải đã giết sư phụ ngươi, hơn nữa, đến tận lúc này đối phương còn chưa rời khỏi Bàn Nhược nham?”
Thân hình Tuệ Bảo run lên nhè nhẹ, lệ quang đảo quanh hốc mắt. Tiểu hòa thượng kia lập tức quỳ gối dưới chân Quý Miểu Trần, chắp tay trước ngực, cất giọng nghẹn ngào: “Đúng vậy... Hôm đó, sư phụ đẩy ta ra ngoài, bảo ta mau rời xa chiến trường. Mặc dù ta đã chạy đi, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, mới đứng tại chỗ quan sát từ xa, chỉ thấy núi lở đất nứt, kim quang bắn ra bốn phía, tiếng sấm rung trời.”
Quý Miểu Trần cau mày, ánh mắt lạnh buốt: “Đã cách khá xa, làm sao ngươi có thể kết luận được sư phụ ngươi đã chiến bại mà không phải là Pháp Hải kia?”
Tuệ Bảo lộ vẻ đau đớn, như nhớ lại thảm trạng ngày hôm đó: “Sau khi chiến đấu kết thúc, một con yêu quái giống như con tê tê xuất hiện, hình thể của con yêu quái kia to lớn như núi, có thể dễ dàng phá hủy bí cốc. Mà bên trong bí cốc kia có ẩn giấu Phật Môn Kim Thân của Pháp Hoa đại sư, Minh Tâm đại sư, Trí Viễn đại sư và Ngộ Chân đại sư.”
Lời này vừa nói ra, nét mặt mọi người xung quanh đều thay đổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây