Nông phu kia thoáng trầm tư chốc lát mới nói: “Chúng ta chỉ là một đám thôn phu sơn dã không nhìn được đại cục, chỉ nghe phụ thân nói trước kia chúng ta từng ở tại Hoàng Nê thôn, đó là một sơn thôn hẻo lánh, đời đời kiếp kiếp chưa từng trông thấy biển lớn. Mà đừng nói là biển lớn, ngay cả mặt trời mặt trăng cũng chưa từng trông thấy bao giờ, nơi đó chỉ có bầu trời trắng xóa, không ngờ hôm nay có thể chuyển đến bờ biển. Ở nơi này, chẳng những chúng ta có thể tiếp tục làm ruộng, còn có hải sản phong phú, cuộc sống tốt hơn trước kia rất nhiều.”
Lý Thủy Đạo khẽ nhướng mày, chỉ cần nghe những lời này cũng đủ biết nhóm phàm nhân ở Bồ Đề đảo vốn đến từ Càn Khôn Linh Vực rồi sau đó, hắn không thay đổi sắc mặt, lại gật đầu khen ngợi: “Nơi này đúng là một mảnh phúc địa.”
Trên mặt nông phu để lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nói: “Đúng vậy, chúng ta rất cảm kích đảo chủ, mỗi ngày đều sẽ cầu nguyện với Thạch Phật, hy vọng đảo chủ có thể phù hộ chúng ta được bình an, hy vọng năm tháng trôi qua càng ngày càng tốt.”
Lý Thủy Đạo nghe vậy, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía một tấm bia đá có khắc tượng Phật trong ruộng, tò mò hỏi: “Những tấm bia đá này dùng để làm gì?”
Nông phu kia vội vàng giải thích: “Tiên trưởng đừng coi thường những bức tượng Phật bằng đá này, bọn chúng chính là Bồ Tát sống đó, có thần thông rất linh nghiệm. Mỗi ngày chúng ta đều thành kính cầu nguyện, hy vọng có thể được Bồ Tát phù hộ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây