Trong con ngươi của Triệu Nguyệt ánh lên vẻ sầu lo, nàng khẽ mở môi son, trong giọng nói có mang theo vài phần ngưng trọng: “Nghe đồn đôi mắt Ảnh Ma bị bóng tối che khuất, nhưng chính chuyện này lại khiến cho thính giác của bọn họ nhạy bén vượt mức bình thường. Mỗi một bước đi, mỗi một tiếng hít thở của chúng ta, đều có thể trở thành manh mối truy tung của bọn họ. Bởi vậy, chuyến đi này chúng ta phải cực kỳ thận trọng, không được sơ sẩy một chút nào.”
Chu Vân nghe vậy, lại khẽ cau mày. Gã cũng gật đầu, trầm giọng nói: “Triệu sư muội nói rất đúng. Chúng ta nhất định phải ẩn nấp khí tức, phi hành ở tầng trời thấp, thu liễm độn quang để tránh bị Ảnh Ma phát hiện. Trong quá trình di chuyển, mọi người cần phải duy trì cảnh giác cao độ, một khi có chút gió thổi cỏ lay, đều có thể dẫn tới tai họa ngập đầu.”
Tần Phong đứng dậy, ánh mắt kiên định nói: “Chúng ta thu thập trận pháp trước, chuẩn bị sẵn tinh thần cho bất cứ tình huống nào có thể.”
Mọi người nhao nhao hành động, có người đi thu thập pháp khí, có người đi kiểm tra đan dược, bầu không khí khẩn trương mà có trật tự. Trên mặt mỗi người đều tràn ngập nghiêm túc và kiên định. Bọn họ biết, nhiệm vụ lần này không phải chuyện đùa, hơi có chút sai lầm, rất có thể sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
“Thật là xui xẻo, vốn cho rằng mình ở lại chỗ này tu luyện chừng hai mươi năm là có thể dễ dàng kiếm được chút điểm cống hiến của Tiên Minh, không ngờ lại gặp phải loại nhiệm vụ đào vong này.” Tần Phong đang thu thập pháp khí, lại đột nhiên thở dài một hơi nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây