Diệp gia thậm chí có không hề ít đệ tử tông thất đã thành thân. Có người thậm chí mới có mười bốn mười năm tuổi, đã có con biết chạy rồi.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi còn sống sao?”
Phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm vừa sợ vừa giận, đánh gãy mất phút giây ấm áp của hai người. Diệp Húc tức giận trong lòng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Diệp Ly và mười mấy nô bộc đang đứng ở ngoài mấy trượng đang nhìn thẳng vào mặt hắn, một khuôn mặt như đang nhìn thấy quỷ vậy.
Lễ săn thú đã kết thúc được gần chín ngày, gần như tất cả mọi người cho rằng Diệp Húc đã chết. Huống chi là Diệp Ly người đã tự lay đánh lui ba người Diệp Húc, pt cùng ct.
Tuy rằng sau này truyền tới tin tức, ct cùng pt đã chạy thoát. Nhưng Diệp Ly trong lòng nhận thức hai người bọn họ khẳng định sẽ để cho Diệp Húc làm người lót đáy, cho nên mới có thể chạy trốn ra khỏi tay của hai tinh quái.
Khiến hắn không thể ngờ vạn lần chính là, Diệp Húc một lần nữa lại đứng trước mặt hắn. Không những không chết, ngược lại trên người ngay cả một vết thương cũng không có.
Diệp Húc ánh mắt đảo qua người Diệp Ly, dừng trên một người phụ nhân còn trẻ tuổi.
Phụ nhân kia tuổi gần ba mươi, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, ánh mắt lại cực kỳ hung ác. Bộ dạng của nàng gần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Thập thất thẩm, Phương phu nhân?”
Diệp Húc nao nao, phụ nhân này chính là mẫu thân của Diệp Kiên, phu nhân của thập thất thúc Diệp Tư Manh. Nàng nguyên là nữ nhi xuất thân từ Phương gia. Diệp Phương hai nhà đám hỏi, gả nàng cho Diệp Tư Manh, sinh ra Diệp Kiên.
Phụ nhân này chanh chua đanh đá, ỷ vào thân phận Phương gia của mình, đánh chết không ít nô tài. Trong Diệp phủ rất nhiều người ghét nàng.
Diệp Ly tính tình cẩn thận, tuy rằng tính toán cưỡng ép bắt Tô Kiều Kiều đi. Nhưng lại lo lắng Mã Tam Bảo ngăn cản, bởi vậy mới chủ động tìm Phương phu nhân, cùng nhau tới mã trường.
Phương phu nhân dù sao cũng là Diệp gia thiếu nãi nãi. Có tấm bùa hộ mệnh là nàng, Mã Tam Bảo cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình mang Tô Kiều Kiều đi.
“Đúng là thật! tiểu tạp chủng ngươi không ngờ vẫn còn sống!”
Phương phu nhân khuôn mặt vặn vẹo, chỉ vào mặt Diệp Húc, một bộ dạng cao ngạo vô cùng, lạnh lùng nói: “Lên, tất cả đều lên cho ta! Đánh chết tiểu tạp chủng này, báo thù cho Kiên nhi của ta!”
Mười mấy gia nô lập tức như lang như hổ lao lên, đánh tới Diệp Húc.
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, để Tô Kiều Kiều ra sau lưng. Những gia nô này võ nghệ thấp kém, hắn còn không để vào trong mắt.
Chân chính khiến hắn kiêng ki chỉ có một mình Diệp Ly mà thôi.
“Diệp Ly, ta đang muốn tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại đưa tới trước cửa, hôm nay ta cho ngươi có đi không có về!”
Diệp Ly bộ mặt âm trầm, đứng ở bên cạnh Phương phu nhân, cười hắc hắc nói: “Phu nhân, tiểu tạp chủng này võ nghệ không thấp, chỉ sợ những gia nô này còn không phải đối thủ của hắn. Chi bằng bắt tiện nhân bên cạnh hắn thì hơn.”
“Hắn còn dám trả đòn sao?”
Phương phu nhân nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ quát: “Bắt tiện nhân bên người hắn lại cho ta, bán vào trong kỹ viện, mỗi ngày cho nàng ta tiếp một trăm người! Lão nương muốn nàng ta hối hận vì đã sinh ra trên đời…”
Mười mấy gia nô lao lên, còn chưa kịp động thủ với Diệp Húc thì nghe thấy mười thanh âm ầm ầm truyền ra. Những gia nô lập tức bị hất văng lên không trung, rơi xuống mặt đất rầm rầm, không còn chút nhúc nhích nào cả. Không ngờ toàn bộ bị Diệp Húc nặng tay đánh chết trong nháy mắt.
Diệp Húc sắc mặt trở nên băng hàn, chậm rãi đi tới Phương phu nhân.
Phương phu nhân nhìn thấy ánh mắt hắn, không khỏi rùng mình một cái, sức lực không cánh mà bay, thanh âm gay gắt nói: “Tiểu tạp chủng, dám giết người của ta?”
Diệp Húc khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh: “Vì sao không dám? Thập tam thẩm, Diệp Kiên muốn giết ta, ta giết hắn là đương nhiên. Con trai ngươi chết đi, tìm ta trả thù cũng không có gì đáng trách! Nhưng nếu dám đối phó với Kiều Kiều, đừng nói là giết vài tên nô tài, cho dù giết ngươi ta cũng không nhíu mày một chút nào đâu!”
Phương phu nhân không ngờ muốn bán Tô Kiều Kiều vào kỹ viện, việc ác độc này làm xúc động tới điểm mấu chốt của hắn.
Từ lúc Diệp Húc lưu lạc thành nô, nhận hết khuất nhục, hắn liền ý thức được, lòng mang nhân từ buông tha đối thủ chỉ là hại chính mình, đại khai sát giới trảm thảo trừ căn mới là chuẩn nhất.
Tô Kiều Kiều tuy rằng tiến bộ cực nhanh, nhưng không phải đối thủ của đám gia nô này. Nếu hắn nhất thời nương tay buông tha cho đám gia nô đó, nói không chừng đám gia nô này thừa dịp hắn cùng Diệp Ly đại chiến, bắt giữ Tô Kiều Kiều để uy hiếp hắn.
Hắn cũng không muốn vì nhân từ nhất thời mà sau hối hận cả đời!
“Tiểu tạp chủng, ngươi dám giết ta? Đến đi, giết ta đi!” Phương phu nhân trong lòng tức giận hét lớn nói.
Diệp Húc khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết của mình, tiếp tục đi tới phía nàng, sát khí không chút che dấu trong mắt.
Phương phu nhân đã lập gia đình nhiều năm. Nhưng nàng dù sao vẫn là nữ nhân của vu hoang thế gia Phương gia. Khẳng định mang võ nghệ trong người, vì không biết được tu vi của nàng thế nào, cho nên Diệp Húc không dám có chút buông lỏng.
Nếu quyết định động thủ, thì phải giết sạch, bất luận lưu lại cái gì cũng đều là tai họa ngầm. Bất kể nàng là nữ nhân Phương gia hay là phu nhân Diệp phủ.
Dám đánh chủ ý với Kiều Kiều, vậy tất cả đều chết đi.