Hắn không khỏi tâm phục khẩu phục Ứng Tông Đạo, cười nói: “Ứng sư huynh, có thời gian, chúng ta tái đấu một lần.”
Ứng Tông Đạo như cười như không liếc hắn một cái gật đầu nói: “Được!”
Dứt lời, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Triều Công Thiều và Yến Tư Nhiên cùng mấy vị thái thượng trưởng lão khác đều nhìn lại phía Diệp Húc, ánh mắt quái dị, Yến Tư Nhiên thở dài nói: “Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Diệp sư điệt hào khí quả thực hơn xa đám lão già chúng ta năm đó.”
Triều Công Thiều giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: “Ứng Tông Đạo tiểu tử này lúc trước khi ở bên ngoài trở về, ta đã biết chính mình không phải đối thủ của hắn rồi. Chờ hắn đuổi ta xuống chi bằng thoái vị trao cho hắn cho rồi. Không nghĩ tới tiểu tử ngươi không ngờ gan lớn như vậy, dám một mình đấu với hắn, khâm phục khâm phục.”
Lại có một vị thái thượng trưởng lão cười nói: “Tam cung cung chủ không rời núi, thiên đế không hiện thân, thế gian này ai có thể là đối thủ của Ứng Tông Đạo. Cho dù là tam cung cung chủ cũng không thể nắm chắc phần thắng với hắn. Ngươi có thể một mình đấu với hắn, có thể nói là hào khí ngất trời.”
“Ứng sư huynh lợi hại vậy sao?”
Diệp Húc trong lòng hoảng sợ, có chút buồn bực cười nói: “Ứng sư huynh tự phong tu vi, ngang nhau cảnh giới đấu với ta. Hắn cũng không phải là ba đầu sáu tay, ta sao không thể thắng được hắn?”
Vài vị thái thượng trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cười nhẹ nói: “Thì ra là thế, tuy nhiên hắn kinh nghiệm chém giết phong phú vô cùng. Ngươi nếu có thể ngang nhau cảnh giới còn hơn được hắn, tương lai ngươi chính là Ứng Tông Đạo thứ hai rồi.”
Triều Công Thiều cũng cười nói: “Tiểu tử ngươi làm cho mấy lão già chúng ta bị dọa nhảy dựng lên. Chúng ta còn tưởng rằng ngươi muốn đoạt vị chứ.”
“Đoạt vị?”
Diệp Húc trong lòng buồn bức vạn phần, chỉ thấy Ứng Tông Đạo đã vượt qua pháp đàn của các vị thái thượng trưởng lão. Hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục đi tới phía trước, phía trước chính là pháp đàn bảo tọa của tông chủ Hoàng Tuyền ma tông.
Ứng Tông Đạo ngồi xuống, toàn trường thanh âm nghị luận lập tức biến mất hết. Mọi người nhìn thẳng, không nói một lời, yên lặng tới đáng sợ.
Diệp Húc lập tức tỉnh mộng, sau một lúc lâu không nói thành lời. Mãi tới bây giờ hắn mới biết được Ứng Tông Đạo là tông chủ Ma Tông. Mà hắn không ngờ muốn một mình đấu với tông chủ.
“Khó trách mấy vị sư thúc sư bá nói ta muốn đoạt vị, nếu chiến thắng Ứng sư huynh, đây không phải là đoạt vị sao?”
Diệp Húc cười khổ một tiếng thầm nghĩ: “Tuy nhiên, cho dù Ứng sư huynh là tông chủ ma Tông, ở cảnh giới ngang nhau, hắn cũng chưa chắc là đối thủ của ta.”
Trong lòng hắn có một cỗ hào khí, chính là không chịu thua. Cho dù đối phương có là tông chủ Ma Tông, ma đạo đệ nhất nhân, hắn cũng có đủ tin tưởng để đi khiêu chiến đối phương.
“Môn hạ của Triều sư bá, không ngờ lại là nhân tài như Ứng sư huynh, chẳng lẽ Triều sư bá là tông chủ trước đây?’
Diệp Húc liếc mắt nhìn lão nhân này một cái, chỉ thấy lão nhân này đang cười tủm tỉm rất hiền lành. Hắn không ngừng oán trách nói: “Khó trách có thể sáng tạo ra pháp môn hại người như chư thiên thập đạo, hóa ra là một lão ma đầu.”
“Hôm nay mời chư vị sư huynh sư tỷ tới đây, chính là bởi vì lúc ta thần du có gặp được đặc sứ tới từ kinh thành. Hắn chuẩn bị tới đây tuyên chỉ, mời cao thủ Thánh Tông ta, vì đại Tần cống hiến, tiến công đại Hán.”
Ứng Tông Đạo rốt cuộc mở miệng nói, trầm giọng nói: “Hiện giờ đặc sứ đang cầm tín vật trong tay, đã tới đất của Thánh tông ta, chỉ một lát sau sẽ tới nơi này.”
Lời vừa nói ra, lập tức các phong chủ châu đầu ghé tai vào bàn luận.
“Tín vật gì cơ?” Diệp Húc không khỏi tò mò vạn phần, hỏi Triều Công Thiều.
Triều Công Thiều sắc mặt ngưng trọng nhỏ giọng nói: “Lúc trước khai quốc hoàng đế đại Tần, Thủy hoàng đế đi vào thập vạn đại sơn, khiêu chiến tông chủ Thánh Tông lúc đó. Vị tông chủ này đã từng có ước định, nếu là Thủy hoàng đế chiến thắng được hắn, Thánh Tông sẽ nghe theo hoàng thất đại Tần mà hành động. Vị tông chủ kia sau khi chiến bại đã giao lại tín vật cho Thủy hoàng đế. Chỉ cần cầm tín vật này trong tay, thánh Tông ta sẽ nghe theo điều khiển của hoàng thất. Nếu đặc sứ kinh thành cầm tín vật trong tay tới đây, đích thực là một việc lớn.”
Diệp Húc từng nghe quá điển cố này. Đột nhiên một cỗ dao động hùng mạnh từ xa truyền tới. Hắn ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy xa xa có một con thuyền rồng cực lớn, hai đầu chân long màu vàng phá không mở đường. Trong thuyền có chứa nhiều cao thủ trong triều. Trong đó còn có một người quen của Diệp Húc, Đông Hoàng Mục tướng quân, tuy nhiên trong đám người này, hắn lại rất bình thường.
Người tới khí thế cực kỳ hùng mạnh, thậm chí không kém nhiều vị phong chủ đang ngồi ở đây.
Những người này, chính là đặc sứ đại Tần quốc, tiến tới tuyên đọc thánh chỉ của đương kim hoàng đế đại Tần.
Thuyền rồng dừng lại, lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy một lão giả tam thần cảnh đứng ở đầu thuyền. Lão hướng về phía Ứng Tông Đạo triển khai thánh chỉ, cao giọng nói: “Hoàng Tuyền Thánh Tông tông chủ Ứng Tông Đạo, thánh chỉ giáng lâm, còn không quỳ xuống tiếp chỉ?”
Lão già này ngạo khí ngất trời, ánh mắt đảo qua các vị phong chủ trên pháp đàn, âm thanh lạnh lẽo nói: “Một đám sơn dã man phu, hết thảy quỳ xuống nghe chỉ!”
Mọi người trầm mặc không nói, mắt điếc tai ngơ.
Lão già kia sắc mặt khẽ biến, giọng the thé nói: “ Hoàng Tuyền Thánh Tông muốn tạo phản phải không?”
Ứng Tông Đạo khẽ nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng phẩy một cái, đè xuống phía trước. Chỉ thấy thuyền rồng ầm ầm rơi xuống đất, rất nhiều cao thủ trên thuyền bao gồm cả Đông Hoàng Mục đều bị ép quỳ xuống. ngay cả lão giả kia cũng bị ép quỳ xuống dưới đất không đứng dậy nổi. Trên trán lão gân xanh nhảy loạn, không thể nào nhúc nhích được một phân, thậm chí ngay cả hai đầu chân long màu vàng cũng bị ép quỳ xuống, cúi đầu xuống đất.
“Cho dù là hoàng đế đại Tần tự mình tiến tới đây cũng phải quỳ xuống tuyên đọc thánh chỉ với ta. Ngươi là ai? Cũng dám muốn Thánh Tông ta quỳ xuống?”
Ứng Tông Đạo thản nhiên nói: “Thành thật quỳ ở đó, đọc thánh chỉ một lần đi, sau đó nhanh chóng cút đi.”