Một vu sĩ đan đỉnh kỳ hướng cao thủ nguyên đan kỳ mà nói thu đối phương làm đồ đệ có vẻ có chút buồn cười. Nhưng mà Diệp Húc không chút nào có ý giỡn chơi cả.
“Cho ta chân…”
Thanh âm của Hoàng Xán run rẩy, đờ đẫn nói: “Chân của ta là do ngươi chặt bỏ, ngươi giúp ta tiếp thu hai chân, lại thu ta làm đồ đệ, chẳng lẽ không sợ ta tìm ngươi báo thù?”
Diệp Húc thản nhiên nói: “Ngươi đuổi giết ta là phụng mệnh sư phụ, ta bì bảo mệnh phản kích mới chém đứt hai chân của ngươi. Đây hoàn toàn chính đáng, tại sao phải thù hận? Ta thu ngươi làm đồ đệ, cho ngươi hai chân, đối với ngươi có ân tái tạo, lại là sư tôn của ngươi. Ngươi nếu muốn báo thù, thì là bất trung bất hiếu. Hoàng Xán ngươi là người bất trung bất hiếu được không?”
Hắn cười nói: “Ta có thể chém rơi hai chân của ngươi cũng có thể tiếp lại được. Ngươi muốn lấy lại hai chân hay vẫn cứ quỳ tiếp tục ở đây như chó nhà có tang. Chỉ cần sai một ý niệm là hỏng hết.”
Hoàng Xán im lặng thật lâu sau quỳ rạp trên mặt đất, nói: “Ta nguyện bái sư, xin sư phụ thu nhận và giúp đỡ.”
“Được được, sau này ngươi chính là nhị sư huynh ở Quan Tinh phong chúng ta. Quan tinh phong ta lại nhiều hơn một người đắc lực rồi, sau này chắc chắn sẽ phát dương quang đại.”
Diệp Húc cười ha ha, hai tay nâng hắn đứng lên. Đột nhiên trong lòng hắn có linh cảm, ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy Ngụy Hiên đang đứng trên đỉnh Linh Duy phong, bộ mặt âm trầm, ánh mắt lành lạnh nhìn hắn.
Trên đỉnh đầu hắn, một con bích nhãn kim thiềm thật lớn đang nuốt sương nhả khói, lay động hư không.
Kim sắc thiềm thừ này thể tích vô cùng khổng lồ, giống như một tòa núi lớn, trên trán sinh trưởng một con mắt màu lục, xanh biếc nhưu đầm, tản mát ra uy năng hạo hãn.
Lục nhãn kim thiềm này chính là nguyên thần của hắn, ngưng tụ thành thực chất. Ngụy Hiên trong lúc thịnh nộ, nguyên thần hiển hóa, sát khí lộ ra, hô hấp thậm chí còn nhấc lên cuồng phong, làm cho hư không một trận run rẩy.
Diệp Húc khẽ mỉm cười chắp tay nói: “Ngụy sư huynh!”
“Diệp sư đệ!”
Ngụy Hiên cũng không đáp lễ, lục nhãn kim thiền cực lớn trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên lại mở miệng, thanh âm ầm ầm, trầm giọng nói: “Diệp sư đệ đi vào Linh Phủ phong thu đồ đệ, thật không để mắt tới Ngụy mỗ rồi! Không biết Diệp sư đệ khi nào rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn? Ngụy mỗ rất muốn lãnh giáo Diệp sư đệ một phen!”
Diệp Húc chậm rãi khởi động thiên cơ tán, bay lên không, đứng đối mặt với Ngụy Hiên, mỉm cười nói: “Hiện giờ tiểu đệ không có thời gian, bởi vì tiểu đệ vừa mới thu được một đồ đệ tốt, còn cần phải dạy dỗ. Nghe nói sư huynh có mấy tên đệ tử phản loạn, phản giáo mà đi, tiểu đệ nghe xong trong lòng thật sự than tiếc. Thiên đố anh tài mà, Ngụy sư huynh trung niên mà phải để tang con, xin nén bi thương.”
Oa!
Lục nhãn kim thiền đột nhiên quát to một tiếng, thanh âm vang dội cao vút vang tận mây xanh. Một tiếng rống to, phong vân biến sắc, hiển nhiên phẫn nộ trong lòng Ngụy Hiên đã tới cực điểm rồi.
Tuy nhiên ở trong Hoàng Tuyền Ma Tông, thập vạn đại sơn này, Ma Tông nghiêm cấm đồng môn tranh đấu. Diệp Húc và Ngụy Hiên địa vị ngang nhau, đều là trưởng lão của Ma Tông. Hắn tuy rằng hận Diệp Húc tận xương tủy, thế nhưng cũng không thể động thủ được ở trong này.
“Nếu đã đắc tội Ngụy Hiên thì nên đắc tội ác hơn một chút.”
Diệp Húc nhìn chằm chằm vào Ngụy Hiên thân thiết nói: “Ngụy sư huynh, đừng giận dữ, dễ tẩu hỏa nhập ma lắm. Kiến thức này là phổ thông, sư huynh hay không biết, chẳng lẽ còn để tiểu đệ dạy bảo người sao?”
Rầm!
Tòa Linh Phủ phong cao tới mấy ngàn mét này đột nhiên chìm xuống hàng trăm mét đất, cũng là Ngụy Hiên không khắc chế được cơn tức giận trong lòng mình. Nguyên thần kích nộ, làm tòa linh sơn này sụp xuống.
Nguyên thần của hắn vô cùng hùng mạnh, tâm sinh tức giận, liền có thể đè chìm một tảng núi.
Sắc mặt hắn xanh mét cười ha ha nói: “Đa tạ sư đệ chỉ điểm! Kỳ thực vi huynh càng mong sư đệ có thể tự mình ra tay, chỉ điểm vi huynh một chút về tu vi.”
Diệp Húc khách khí nói: “Nếu có thời gian, tiểu đệ nhất định sẽ chỉ điểm một chút cho Ngụy sư huynh. Hoàng Xán chúng ta đi thôi, trở lại Quan Tinh phong. Vi sư sẽ nhờ Lỗ trưởng lão hay Tiết trưởng lão ra tay giúp ngươi nối hai chân. Hai lão khốn khiếp này, thiếu ta một phần nhân tình, hiện giờ bọn họ nên trả rồi.”
Hoàng Xán im lặng, quay đầu nhìn lại Ngụy Hiên một cái, xoay người đi theo Diệp Húc.
Ngụy Hiên cười to lớn, điềm nhiên nói: “Diệp sư đệ, ngươi phải để tâm đệ tử cắn trả, nếu không chết cũng không biết vì sao mà chết!”
Diệp Húc cười nói: “Đa tạ sư huynh quan tâm, tiểu đệ cảm kích vô cùng. Tuy nhiên Hoàng Xán là đồ đệ tốt trung nghĩ vô cùng, chỉ có người không có mắt mới lo lắng hắn cắn trả lại mình, trục xuất hắn khỏi sư môn. Sư huynh ngươi chớ lo lắng quá…”
Rầm rầm, Linh Phủ Phong lại trầm xuống trăm mét sâu!
Diệp Húc cười ha hả, mang theo Hoàng Xán trở lại quan tinh phong, lập tức sai người mời Lỗ Tiết hai người tới làm khách, nối tiếp hai chân cho Hoàng Xán.
Thủ đoạn nối chân tay này chỉ có cường giả tam thần cảnh mới có thể thi triển được. Hơn nữa tiêu hao chân nguyên, cho dù là cường giả tam thần cảnh cũng không muốn ra tay.
Tuy nhiên Lỗ trưởng lão Tiết trưởng lão hai người lúc Diệp Húc vừa mới vào môn phái đã đùa giỡn thủ đoạn kia, khiến cho hắn bái nhập làm môn hạ của Vệ Đạt thái thượng trưởng lão. Kết quả Diệp Húc vừa mới tới Quan Tinh phong, Vệ Đạt đã hao hết thọ nguyên, một mạng quy thiên, làm cho Diệp Húc tuy là trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông, nhưng không có sư phụ dạy bảo, tu vi nhấp nhô, tiền đồ khó khăn.