“Không biết bên trong ngọc lâu của Hạ Sơ Dương có cửu đỉnh vu hoàng quyết toàn bộ hay không?” Diệp Húc phất tay thu lấy hai chân của Hoàng Xán, tâm niệm vừa động, một đạo huyền băng lập tức đóng băng hai chân hắn lại. Hắn lại bay tới chỗ Hạ Sơ Dương vừa chết, lẻn vào đáy biển, tìm kiếm di vật của Hạ Sơn Dương, sư tầm tung tích của cửu đỉnh vu hoàng quyết.
Sau một lúc lâu, hắn lặn vào mặt nước, Hạ Sơ Dương sau khi chết ngọc lâu bạo mở ra, cho dù có chưa nhiều tài liệu và vu bảo, nhưng trong đó lại không có cửu đỉnh vu hoàng quyết.
Diệp Húc không khỏi nhíu mày, nếu có thể đoạt được toàn bộ bản của cửu đỉnh vu hoàng quyết, cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết của hắn liền có thể hoàn thiện, sau này lại gặp được người của Hạ gia Trung Châu cũng không bị trấn áp tu vi, bó tay bó chân như vậy.
Tuy nhiên, Hạ Sơn Dương không ngờ không có mang theo cửu đỉnh vu hoàng quyết bên người, điều này làm cho trong lòng hắn có chút thất vọng.
“Tuy rằng vô duyên kiến thức toàn bộ bản của cửu đỉnh vu hoàng quyết, nhưng đạt được chín khẩu đại đỉnh của hắn ta cũng có thể từ trong cấu tạo của chín đại đỉnh này, đem cửu đỉnh vu hoàng quyết suy diễn ra được bảy tám phần, hoàn toàn có thể đem cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết của ta nâng cao một bậc uy thế.”
Diệp Húc đem thiên địa nhị đỉnh thu vào bên trong ngọc lâu. Chỉ thấy Tống Cao Đức rít gào lao tới, tuy rằng mình đầy thương tích, nhưng trên mặt hắn không biết mang theo vui hay buồn.
Diệp Húc nhìn vẻ mặt của hắn, liền biết Phong Vân Sinh khẳng định chết ở trong tay hắn rồi.
Thực lực của Phong Vân Sinh hẳn là không sai biệt với Tống Cao Đức nhiều lắm. Xem ra Tống Cao Đức phải trải qua một phen khổ chiến mới giết hắn được.
“Tống huynh đại thù đã báo, thực sự đáng mừng!” Diệp Húc chắp tay cười nói.
Tống Cao Đức đem vạn kiếp vô lượng tâm kinh cuốn thứ ba giao cho hắn thản nhiên nói: “Phong sư huynh dễ dàng đối phó, nhưng sư tôn ta cũng là một thế hệ cự đầu. Hắn ở trước mặt ta giống như một tòa núi lớn, ta không biết khi nào mới có thể đem tòa núi lớn này san bằng được…”
Diệp Húc thở dài, sư phụ của Tống Cao Đức chính là một cường giả thế hệ trước, thực lực sâu không lường được. Hắn có khả năng khó có thể có thực lực báo thù được.
“Diệp lão đệ, lúc ta đón đánh phong sư huynh, nhìn thấy Hoàng Xán và Hạ Sơ Dương cùng nhau thẳng tới nơi này, hiện giờ hai người kia đâu?” Tống Cao Đức hết nhìn đông lại nhìn tây, nghi hoặc vạn phần nói.
Diệp Húc cười nói: “Hạ Sơ Dương đã chết, Hoàng Xán bị ta đánh trọng thương bỏ chạy. Tống huynh, kim kiều bị ta đã đánh rơi ra, một mình ta khiêng không đứng dậy nổi, còn phiền Tống huynh hỗ trợ.”
Tống Cao Đức trong lòng hoảng sợ, cười khổ nói: “Hạ Sơ Dương, Hoàng Xán hai người này thực lực so với ta còn hơn một chút, ngươi không ngờ có thể đánh chết một người, đánh trọng thương hai người? Diệp lão đệ, ta cho rằng ta đã tu luyện tới đan đỉnh bát phẩm rồi, thực lực đã có thể sóng vai cùng ngươi, không nghĩ tới vẫn không thể bằng ngươi được.”
Hắn tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh và cửu chuyển nguyên công, thân thể cực kỳ hùng mạnh, đích xác có thể chống lại được Hạ Sơ Dương và Hoàng Xán nhưng không thể nào thắng được, chỉ có thể bảo mệnh không chết.
Diệp Húc có thể đem Hạ Sơ Dương và Hoàng Xán đánh chết, đánh cho bị thương. Tống Cao Đức tự nghĩ mình cũng không thể có thủ đoạn này.
“Ta khi đấu với hai người hắn, thủ đoạn toàn thân thi triển ra, cũng rất vất vả.” Diệp Húc khiêm tốn nói.
Tống Cao Đức cười nói: “Ngươi không cần khiêm tốn, thực lực hiện tại của ngươi so với chưởng giáo Vạn kiếp môn ta năm đó không hề thua kém. Chưởng giáo vạn kiếp môn ta ở tuổi ngươi, tu vi này, cũng không chắc có thể có loại chiến tích này.”
Hai người chui xuống đáy biển thu hồi kim kiều lại, đưa vào trong ngọc lâu của Diệp Húc. Diệp Húc lập tức thu hồi lại chín khẩu đại đỉnh, hai người nhanh chóng rời khỏi, nhanh chậm tiến đi rốt cuộc cũng rời khỏi biển rộng, đi vào cảnh địa Thanh Châu.
Diệp Húc nhìn Vân Môn sơn quen thuộc trước mắt, trong lòng cảm thán nghìn vạn lần. Tính toán lại, hắn rời khỏi Thanh Châu đã có gần hai năm rồi, trong hai năm này, chính mình hối hả ngược xuôi, mệt mỏi bỏ mạng. Từ Vân Môn sơn đà chủ Ngũ Độc Giáo Thanh Châu lúc trước, hiện giờ trở thành phong chủ Quan Tinh Phong của Hoàng Tuyền ma tông.
Khi mình rời khỏi Thanh Châu, tu vi tuy chỉ là Tam Nguyên cảnh Dung Nguyên kỳ, mà hiện giờ cũng là Tam Chân cảnh Hạo Nguyệt kỳ. Tốc độ này ở rất nhiều người xem ra cũng không tính là chậm, thậm chí có thể xưng là tiến bộ thần tốc, nhưng so với đệ tử danh môn đại phái, cũng không được coi là gì.
Hắn cùng Tống Cao Đức hai người đi sâu vào bên trong Vân Môn sơn, tìm được một động huyệt. Hai người nhảy thẳng xuống, xâm nhập vào sâu trong lòng đất, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng đi tới động phủ của Giao đạo nhân.
Diệp Húc vừa mới chạy tới nơi, bên tai nghe thấy một tiếng long ngâm, chỉ thấy một quái vật đầu lớn hô một tiếng chạy tới, vươn đầu lưỡi thô ráp của mình liến liếm tay của hắn.
Đây là một long mã, dài mấy trượng, quanh thân trải rộng long lân màu đỏ thẫm lớn bằng quả trứng vịt, lưng tràn ngập xương gân màng, dựng thẳng lên như đao. Nó so sánh với long mã bình thường có điều bất đồng, móng vuốt giống như long trảo, thân thể cũng không hẹp dài như vậy, quanh thân mang theo một cỗ giao long khí. Nó rất là thân thiết cọ cọ bên người Diệp Húc.
“Tiểu gia hỏa Can Sài Giao này, không ngờ còn nhận ra được ta.”
Diệp Húc trong lòng rất là vui mừng, Can Sài Giao đã tu luyện thành yêu, hiện giờ không ngờ cũng có tu vi Hạo Nguyệt kỳ, khiến hắn không thể không cảm thán: “Can Sài Giao dù sao cũng là dị chủng, trong cơ thể có huyết mạch giao long, có Giao đại ca chỉ đạo hắn tu luyện, tu vi tiến bộ có thể nói là thần tốc.”
Giao đạo nhân cũng phát hiện ra Diệp Húc và Tống Cao Đức, lập tức từ trong động phủ bay ra, nhanh nhẹn mà tới, vui vẻ nói: “Hiền đệ, quả nhiên là ngươi, ta đang nghĩ vì sao mà Can Sài Giao lại hừng hực chạy đi.”
Diệp Húc thấy tu vi của hắn càng thêm khủng bố hơn trước, hiển nhiên trong thời gian này tu vi của Giao đạo nhân tiến bộ không nhỏ, cười nói: “Đại ca, thời gian này ngươi vẫn ở trong này sao, không có đi ra à?”
“Có ra ngoài mấy lần, ngẫu nhiên còn thấy Bách Hoa cung chủ Tố cung chủ tiến tới, cùng ta phẩm trà luận đạo.”
Giao đạo nhân cười nói, lập tức nhìn về phía Tống Cao Đức, nghi hoặc nói: “Vị tiểu ca này là?”