“Như vậy còn không thể trấn áp được ngươi sao?” Hắn bộ mặt dữ tợn, mất đi phong độ ngày nào, cười to nói.
Lại vào lúc này, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, dường như có vật nặng nào đó từ trong đỉnh rơi xuống. Hạ Sơ Dương lập tức cảm thấy chín khẩu đại đỉnh của mình không chịu khống chế, rơi thẳng từ không trung xuống, ầm ầm rơi vào trong biển!
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn kinh hãi thất sắc, liên tục thúc dục chân nguyên, chín khẩu đại đỉnh kia dường như chui sâu vào biển, không chút tiếng động.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy từ trong biển một thân ảnh chậm rãi dâng lên, thân khoác tinh bào, từ từ bay lên.
Diệp Húc cầm thiên địa nhị đỉnh trong tay, thân thể không chút tổn thương, không nhanh không chậm bay tới, mỉm cười nói: “Hạ huynh, bảy khẩu đại đỉnh của ngươi, đã bị ta dùng kim kiều trấn áp, hiện giờ đang chìm dưới đáy biển. Thiên địa nhị đỉnh của ngươi thì rơi vào trong tay ta, ngươi còn có thủ đoạn gì?”
Hạ Sơ Dương trong lòng trầm xuống, sắc mặt kinh hoàng.
Kim kiều trong lời Diệp Húc, chính là vu bảo mà vị tam thần cảnh nguyên thủy Ma tông kia luyện chế. Kim Kiều vừa ra, thậm chí ngay cả trụ quang đại trận bốn tầng đầu tiên cũng bị trấn áp, mấy trăm danh cao thủ thậm chí cả vu bảo của bọn họ cũng không thể nhúc nhích được.
Đạo kim kiều này, nặng nề vô cùng, đừng nói là Diệp Húc không thể tế khởi, cho dù là cường giả nguyên đan kỳ, đem nguyên đan bản thân dung nhập vào trong kim kiều, cũng đường mơ tưởng lay chuyển được kim kiều này.
Diệp Húc lấy tòa kim kiều này từ trong ngọc lâu đi ra ném vào bên trong âm dương nhị đỉnh, âm dương nhị đỉnh lại ngăn chặn thủy phong nhị đỉnh, thủy phong nhị đỉnh ngăn chặn sơn hỏa lôi tam đỉnh, ước chửng có bảy khẩu đại đỉnh bị kim kiều ngăn chặn lại không thể nhúc nhích.
Mà thiên địa nhị đỉnh trong tay Diệp Húc thì càng đừng mơ đoạt lại được.
“Hoàng huynh…”
Hắn quay đầu lại hướng Hoàng Xánđang muốn cầu cứu. Diệp Húc thân hình vừa động, giống như một nộ long, rít gào đánh thẳng tới hắn.
“Hạ huynh, ta đã nói rồi, Diệp mỗ muốn dùng đỉnh của ngươi đập ngươi thành thịt vụn, hiện giờ tuyệt không nuốt lời.”
Diệp Húc trong miệng quát lớn, giống như tiếng sấm nổ mừa xuân, kén khởi thiên địa nhị đỉnh, vừa lên một chút, ngang nhiên nện xuống.
Hoàng Xánkhống chế lâu thuyền hướng Diệp Húc mà xông tới, ánh mắt chớp độg, trong nháy mắt đã thúc dục lâu thuyền tới uy lực lớn nhất có thể. Nó giống như thiên địa lật úp lại, thậm chí ngay cả nước biển cũng bị nổi lên cuồn cuộn, biến thành một tấm chắn cao tới mấy trăm trượng, dài mấy trăm trượng, dựng lên thẳng tắp ở phía sau lâu thuyền.
Một kích này của hắn, toàn lực mà phát, tạo ra uy năng rất lớn, hung hăng đánh tới Diệp Húc. Hắn tính toán vây ngụy cứu triệu, công kích hậu tâm Diệp Húc, khiến cho Diệp Húc không rảnh mà đối phó Hạ Sơ Dương.
“Chết cho ta!”
Diệp Húc làm như không nhìn thấy lâu thuyền phía sau đang đánh tới mình, thiên địa nhị đỉnh hung hăng hạ xuống, kẹp Hạ Sơ Dương ở bên trong. Chỉ trong một kích, liền làm cho đệ tử Hạ gia này biến thành thịt vụn.
Rầm!
Lâu thuyền lao tới đánh thẳng lên trên người Diệp Húc, lập tức truyền ra một tiếng long trời lở đất. Bức tường nước ở sau lưng lâu thuyền ầm ầm tan nát, cơn sóng gió động trời từ hai bên lâu thuyền tản ra, giống như hai cái cánh lớn trắng như tuyết, kéo dài ra vài dặm mới hạ xuống, rơi vào trong biển.
Diệp Húc cũng bị một kích này đánh bay ra hơn hai mươi dặm, chỉ nghe thấy cơ thể hắn truyền tới từng tiếng nổ rầm rầm. Một tấm tinh phiên bị đụng bay ra ngoài cơ thể, quay cuồng bay múa chung quanh người hắn, lúc lớn lúc nhỏ.
Tinh phiên này rầm rầm rung động, không có vào trong khiếu huyệt của hắn.
Hắn ói ra một ngụm máu tới, bị thương nặng rồi. Tâm niệm vi động, trên đỉnh đầu một vòng sáng vàng mềm rũ xuống, truyền tới sức sống bừng bừng, dung nhập vào thân thể hắn, chữa trị thương thế.
Bên trong hạo nguyệt, một cái ô chậm rãi mở ra, từ trong ánh trăng vàng từ từ bay ra, rơi vào lòng bàn tay Diệp Húc.
Đại diễn thần chung hiện lên, lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Húc, lớn như trái núi, vù vù chuyển động.
Diệp Húc cầm thiên cơ tán trong tay, đỉnh đầu có đại diễn thần chung, ngẩng đầu nhìn lại xa xa. Hắn chỉ thấy Hoàng Xánkhống chế lâu thuyền vọt tới, hùng hổ, tính toán liên tục đánh tới, đâm chết hắn.
“Hoàng sư điệt, không có Hạ Sơ Dương ở đây, ngươi không làm gì được ta. Ta trong người mang trọng bảo, muốn đánh nhau liền đánh, muốn đi thì đi, thậm chí nói không chừng, ngươi còn có thể thua trong tay ta.”
Diệp Húc thản nhiên nói: “Ngươi cần gì phải làm điều thừa?”
Hoàng Xánmặt không chút thay đổi, tiếp tục khống chế lâu thuyền va chạm tới, cất cao giọng nói: “Sư tôn đối đãi ta giống như con vậy, ân trọng như núi. Mệnh lệnh của lão nhân gia, Hoàng mỗ phải theo! Hoàng mỗ dù chết, cũng phải kéo Diệp sư thúc chôn cung, hoàn toàn ủy thác của sư tôn!”
Khí thế của hắn chưa từng có, nguyên đan tế lên đỉnh đầu, thúc lục lâu thuyền, rầm rộ, hoặc có thể nói là vô cùng mãnh liệt.
“Ngươi trung nghĩa như thế, đồng ý bỏ mạng vì Ngụy Hiên. Trung hiếu lưỡng toàn như vậy, người trong ma đạo ta thực sự hiếm thấy. Không biết, sư phụ của ngươi có thể đối đãi với ngươi như vậy hay không?”
Diệp Húc thở dài một tiếng, ánh mắt hơi hơi lay động, Hoàng Xántrong lòng cả kinh, chỉ thấy một đạo hào quang màu trắng lướt qua đầu gối dưới hai chân của mình.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức đứng dậy rơi vào bên trong lâu thuyền, khống chế lâu thuyền rít gào mà lao lên, phá tan trường không mà đi, không trung chỉ để lại hai bắp chân và một mảnh mưa máu, rơi xuống biển.
Thanh âm của Diệp Húc thản nhiên truyền tới: “Hoàng sư điệt, ta sẽ không giết ngươi, mà thả ngươi trở về. Ta rất muốn xem xem ngươi sau khi mất đi hai chân, Ngụy Hiên còn có thể đối đãi với ngươi như con trai hay không? Cho ngươi hai chân khác không?”