Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 464: Tấm gương đạo đức (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hài nhi trắng như tuyết kia sau khi chém giết lão giả của nguyên thủy ma tông, vẫn không trở lại trụ quang đại trạn mà nào thể hiện một bộ dạng vô cùng vui vẻ, đi ra khỏi kim điện, không biết đã đi đâu.

“Kim Tinh anh hài này đi ra bên ngoài, khẳng định có một hồi gió tanh mưa máu rồi, không biết bao nhiêu cường giả phải chết…” Một vu sĩ lẩm bẩm nói.

Lại một người nhỏ giọng nói: “Nếu ai có thể lấy được hài nhi này, tế luyện thành nguyên thần thứ hai, quả thực chính là tồn tại vô địch à…”

“Ngay cả cường giả tam thần cảnh của Nguyên Thủy Ma Tông cũng chết à…”

Mọi người yên lặng không nói gì.

Ai mà không muốn thu kim tinh anh hài này chứ, tuy nhiên ngay cả tam thần cảnh cao nhân cũng bị anh hài này dễ dàng giết chết. Nếu là bọn họ, chỉ sợ anh hài này phóng ra một đạo hào quang đủ giết cả đám người bọn họ.

Kim tinh anh hài này đều không phải là bảo vật trong vòng cuối cùng của trụ quang đại trận. Trong vòng thứ năm còn mấy món vu bảo có thể so sánh với nó, thậm chí vòng thứ sáu còn có ngũ hành kim khí, loại bảo vật vô thượng.

Về phẩn vòng thứ bảy tới tột cùng là có cái gì, thì không ai biết được.

“Rất khủng bố, ngay cả cao thủ tam thần cảnh không ngờ cũng không thể tiến vào vòng thứ năm của trụ quang đại trận. Thật không hiểu vòng thứ bảy cái gì, chỉ sợ phải là giáo chủ danh môn đại phái mới có tư cách tiến vào vòng thứ sáu, thứ bảy…”

“Bảo vật vòng thứ hai đã lợi hại như vậy, khiến chúng ta hao hết tâm thần cũng không thể thu được. Vòng thứ nhất thì bảo vật bị hai tiểu tử kia thu đi, chúng ta chẳng lẽ phải về tay không sao?”

Có người đột nhiên đề nghị nói: “Giết hai tiểu tử kia, chẳng phải bảo vật vòng thứ nhất hết thảy về tay chúng ta sao?”

“Có đạo lý, giết bọn chúng, cướp đoạt bảo vật!” Mọi người tinh thần rung lên, vội vàng nhìn quanh, chỉ thấy nơi mà Diệp Húc và Tống Cao Đức đứng đã trống không. Hai người bọn họ đã sớm không thấy bóng rồi: “Hai tiểu tử kia đâu?”

Có người nhanh mắt, vội vàng chỉ hướng bên ngoài trụ quang đại trận, kêu lên: “Hai tiểu tử kia chạy mất rồi.”

“Khốn khiếp, hai tên khốn khiếp muốn thu lại kim kiều của cao nhân tam thần cảnh kia.”

“Đuổi theo, giết bọn chúng!”

“Không thể cho bọn chúng thu đi kim kiều!”

Đám người Hạ Sơ Dương vội vàng thúc dục cửu đỉnh, từ vòng thứ hai đại trận trụ quang rít gào bay lên, thẳng tới bên ngoài đại trận.

Bên trong trụ quang đại trận mặc dù có không ít bảo vật mạnh hơn kim kiều này. Nhưng bảo vật đó đều thông linh, tu luyện thành yêu, lấy thực lực của bọn họ tuyệt đối không thể thu được. Chỉ có kim kiều này bởi vì chủ nhân đã chết, lại chưa có thông linh, chưa tu luyện thành yêu, bất luận ai cũng thu đi được.

Cho nên nói cái kim kiều có thể trấn trụ trụ quang đại trận này mới là bảo vật giá trị nhất.

Diệp Húc và Tống Cao Đức hai người đã chạy đi sớm, trong lúc mọi người còn đang thất thần, hai người vụng trộm lấy đi đi kim kiều.

Bọn họ tự nghĩ bản thân cũng không đủ thực lực lấy vu bảo khác trong trụ quang đại trận. Cho nên căn cứ vào nguyên tắc bảo mệnh và phát tài, liền lặng yên rời khỏi, tính toán đem kim kiều của lão giả tam thần cảnh kia đi, thuận lợi rời khỏi chốn thị phi này.

“Nặng quá.”

Diệp Húc ra sức khiêng lên tòa kim kiều này, suýt nữa không nhấc kim kiều lên được, cốt cách đều bị ép tới rung động rầm rầm. Tống Cao Đức vội vàng trợ giúp hắn một tay.

Hai người hợp lực khiêng lên kim kiều, thật cẩn thận nhét kim kiều vào trong ngọc lâu của Diệp Húc.

Tống Cao Đức lại thu hồi lại di vật khác của lão giả, hai người liếc nhau, cũng nhìn ra vẻ vui sướng trên mặt đối phương.

“Phát tài rồi.”

“Ừ”

“Chúng ta không thể quá tham lam rồi, kim kiều di vật của vị tiền bối kia đã làm chúng ta cảm thấy mỹ mãn rồi.”

“Không tồi, không tồi, về phần bảo vật trong trụ quang đại trận, để lại cho bọn họ đi. Làm người không thể quá tham lam, nếu không sẽ gặp trời phạt.”

“Ta cảm thấy chúng ta thực sự quá độ lượng, nhiều bảo vật như vậy không lấy, toàn bộ giao cho đối thủ, quả thực chính là quá đạo đức.”

“Lời này có lý, chúng ta thân là vu sĩ ma đạo có đạo đức, nơi thị phi này, vẫn là rời khỏi càng sớm càng tốt, mới có thể thể hiện rõ sự đạo đức của chúng ta.”

“Đúng! Tới khi chúng ta có đủ thực lực, lại tới lấy bảo.”

Diệp Húc và Tống Cao Đức lập tức bay ra khỏi kim điện, khống chế thiên cơ tán, bôn đào mà đi. Mọi người khi nhìn lại chỉ thấy hai người ngồi trên một con thuyền, quay đầu hướng về phía bọn họ mà phất tay.

“Đừng để cho ta gặp được hai thằng nhóc này lần nữa, nếu không thấy một lần giết một lần!” Lộc lão nổi giận lôi đình, giận dữ hét.

Hoàng Xán không nói một lời, tế khởi lâu thuyền đã rách tung tóe, rít gào hướng theo Diệp Húc mà đuổi. Tất Phương Sơn khống chế thanh đồng bảo điện, cùng hắn chạy song song. Hạ Sơ Dương và Phong Vân Sinh chần chừ một chút, cũng nhích người đuổi theo. Về phần những người khác, có lựa chọn đuổi giết, có người lưu lại, nhìn xem có cơ hội thu đi bảo vật trong trụ quang đại trận không?

Phía trên thuyền, Tống Cao Đức vui mừng vạn phần, cười nói: “Diệp lão đệ, bọn người kia đuổi giết chúng ta, cũng là tìm phiền toái. Chúng ta đi Hoàng Tuyền Ma Tông hay Vạn Kiếp Môn?”

Diệp Húc trầm ngâm một lát rồi nói: “Chúng ta đi Thanh Châu trước, ta muốn đem đại ca của ta tới Ma Tông, sau đó khổ tu một phen, nâng cao cảnh giới tu vi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)