Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 452: Tiến vào trụ quang đại trận (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thực lực của xà yêu vương tuy rằng cực cao, nhưng không có thể dự đoán được thiên cơ tán của Diệp Húc lại thần diệu như vậy, thay đổi liên tục, bị Diệp Húc đánh thành trọng thương, thân thể rách tung tóe. Lúc này hắn lại bị ma âm thần chung quán thể, chấn nát thân thể, bị chết có thể nói là vô cùng nghẹn khuất!

Rầm!

Có vu bảo cấp trấn giáo bị ma âm trực tiếp trấn vỡ, cũng có người bị trọng thương ngã xuống. Người có thể thong dong ngăn cản như trước đều là các tinh anh của đại môn phái, còn có cao thủ nguyên đan kỳ, thậm chí là cao nhân tam thai cảnh.

Những người này ánh mắt chớp động, đều nhìn về thiên cơ tán trong tay hắn và đại diễn thần chung trên đỉnh đầu, động ý tham lam.

“Tiểu tử này trên người bảo vật ùn ùn, giết hắn đoạt bảo, cho dù là không tiến vào trong Trụ Quang Đại Trận cũng là một thu hoạch rất lớn!” Một lão già lấy tay vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nói, hắn không có tế khởi bất luận vu bảo gì, cũng không có thi triển vu pháp mà trực tiếp lấy thân thể ngăn cản ma âm thần chung, một phong thái phong kinh vân nhạt.

“Lộc lão động tâm sao?” một văn sĩ trung niên cười ha hả nói.

“Vu bảo uy lực hùng mạnh như vậy, rơi vào trong tay một vu sĩ hạo nguyệt kỳ quả thực là làm người ta phải dậm chân giận dữ! Đường lão đệ, chẳng lẽ ngươi không động tâm?” Lộc lão cười nói.

Trung niên văn sĩ mỉm cười nói: “Ta có thể nào không động tâm? Tuy nhiên chỉ sợ hắn rất khó ngăn cản được vị cao thủ Hoàng Tuyền Ma Tông kia, rất nhanh bị bức vào bên trong Trụ Quang Đại Trận. Mà nếu chúng ta ra tay, chỉ sợ là cái đích cho mọi người chỉ trích, có mấy lão già cũng đang như hổ rình mồi đấy. Hơn nữa hoàng Tuyền Ma tông còn có hai vị cao thủ nguyên đan kỳ đang ở đây. Tuy rằng cảnh giới tu vi không bằng chúng ta, nhưng chúng ta muốn đánh bọn họ cũng hơi khó khăn.”

Bên trong đám người này, còn có người bất động thanh sắc dưới công kích của ma âm thần chung, hiển nhiên cũng là người có thực lực cao thâm.

“Diệp sư thúc, ngươi vẫn là đi xuống đi!”

Hoàng Xán mở miệng quát lớn, lâu thuyền trong tay đột nhiên gia tốc. Đương một tiếng đụng thẳng vào đại đỉnh lôi trì của Tống Cao Đức, hướng tới hai người Diệp Húc mà đánh tới.

Rầm!

Lâu thuyền đánh bay đại diễn thần chung, bức hai người rơi vào bên trong Trụ Quang Đại Trận.

Hoàng Xán canh giữ bên cạnh đại trận, lạnh lùng nhìn hai người.

Tinh sa đồ, thời gian cực nhanh, Diệp Húc có thể cảm giác được thân thể chính mình đang già đi nhanh chóng. Tống Cao Đức cũng như vậy, gần như trong nháy mắt, tinh sa liền mang đi một năm tuổi thọ của hai người.

Chỉ trong mấy cái chớp mắt, Diệp Húc cảm thấy thân thể mình trưởng thành tới thời tráng niên, nhanh chóng hướng tới lão niên rồi.

Bên môi hắn hiện ra một chòm râu rậm rạp, tuy rằng biến thành tráng niên, nhưng lực lượng thân thể không thấy gia tăng chút nào. Đây chính là diệu dụng của Trụ Quang Đại Trận, làm cho người xâm lấn vào bên trong bị xóa nhòa bên trong thời gian vĩnh hằng.

Tình huống vô cùng nguy cấp, còn như vậy đi xuống, hai người bọn họ tất sẽ bị Trụ Quang Đại Trận xóa nhòa tất cả thọ nguyên, hoàn toàn tan thành tro bụi.

“Bất kể như thế nào đều phải hợp lực liều mạng! đại chu thiên tinh đấu trận đồ, lên cho ta!”

Hai tay Diệp Húc rung lên, tinh đấu trận đồ trên người bay lên, bao phủ không gian hơn mười dặm. Tinh đấu bay múa đầy trời, hiện ra bên trong Trụ Quang Đại Trận, bao hắn cùng Tống Cao Đức lại.

Trận đồ này triển khai, Diệp Húc lập tức cảm giác được thọ nguyên bản thân lập tức đình chỉ trôi qua, nhẹ nhàng thở ra nói: “Quả thực, đại chu thiên tinh đấu trận đồ và Trụ Quang Đại Trận đồng nguyên, đều là tuyệt học bên trong đại chu thiên tinh đấu cấm điển. Đại chu thiên tinh đấu trận đồ đại biểu cho ý nghĩa là Vũ, là không gian, là biển tinh không. Mà Trụ Quang Đại Trận đại biểu cho ý nghĩa của Trụ, là thời gian, là thời gian trường hà. Hai loại trận đồ này gặp nhau, đó là vũ trụ, tương sinh tương khắc.”

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Cao Đức cũng vẻ mặt râu quai nón, một bộ dạng tráng niên.

Hai người trong lòng còn sợ hãi, liếc mắt nhìn nhau, Tống Cao Đức đưa tay lau mồ hôi trên trán, lúng túng nói: “Diệp lão đệ, nhìn không ra ngươi bộ dạng thời kì trung niên, vẫn hào hoa phong nhã, một bộ dạng văn nhân.”

Hai người cất tiếng cười to, thanh âm mang theo sung sướng vô cùng, không chút để ý tới thân thể già cả của mình.

“Con mẹ nó, các ngươi tới giết ta đi!” Tống Cao Đức đứng ở bên trong chu thiên tinh đấu, hai tay chống nạnh, cười ha ha, kiêu ngạo vô cùng mà nói.

“Tống huynh, ngươi quá kiêu ngạo, để ý không thì trời phạt đấy!”

Diệp Húc lắc lắc đầu, đột nhiên thu hồi lại thiên cơ tán, chỉ vào đám người Hoàng Xán nhẹ nhàng nói: “Đám người cặn bã các ngươi, giỏi thì tới giết chúng ta đi!”

Hoàng Xán đứng ở bên cạnh đại trận, bộ mặt âm trầm, yên lặng không nói gì.

Những người khác thì sắc mặt xanh mét, đều đi tới bên cạnh đại trận, nhìn lại hai người bên trong Trụ Quang Đại Trận, ánh mắt như muốn đi vào bên trong đại trận, nhưng lại e sợ bị đại trận xóa nhòa thọ nguyên.

Có cao thủ nguyên đan kỳ thử phát ra một đạo vu pháp, bôn tập hơn mười dặm oánh sát tới hai người. Nhưng chỉ thấy vu pháp này vừa mới tiến vào bên trong đại trận, lập tức bị thời gian xóa nhòa.

“Thọ nguyên của yêu tộc ta lớn, mà thọ nguyên của quy tộc lại càng lâu!”

Quy yêu vương nhìn chằm chằm vào Diệp Húc, hô lớn một tiếng bay lên, thẳng bước vào trong Trụ Quang Đại Trận, điềm nhiên nói: “Ta tu luyện tới nguyên đan kì, có thọ nguyên 3000 năm! Tiểu tử, giết đại ca của ta, cho dù ta liều mạng ngàn năm tuổi thọ cũng muốn bắt người làm thịt, báo thù cho đại ca!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)