Tên thanh niên tuấn kiệt của Thanh Thành sơn nhãn tình sáng lên, nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Không sợ lôi pháp của ta thân nhập Lôi Trì, quả nhiên là Cửu Chuyển Nguyên Công! Tại hạ Thanh Thành sơn Cao Nguyệt thiền sư môn hạ Lý Chí Lâm ...”
Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy một manh lụa đỏ bá hạ xuống, trói chặt hắn lại.
Lý Chí Lâm vừa sợ vừa giận, quát lên một tiếng lớn, vừa muốn tế lên đan đỉnh, lần nữa triển khai Lôi Trì, Diệp Húc cùng Tống Cao Đức nhất tề tiến lên, hai người hạ sát thủ, liên thủ hướng hắn công tới.
Thanh Thành sơn là một đại phái trong chính đạo, lôi pháp cùng độn pháp đều là thiên hạ nhất tuyệt, Lý Chí Lâm là anh tài trong phái, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, luyện thành một ngụm đan đỉnh, tên là Lôi Trì đại đỉnh, trong đỉnh Lôi Điện ngưng tụ thành thủy, hóa thành một cái hồ Lôi Điện chi lực, có thể bộc phát ra uy năng cực đoan cường đại, đem phương viên mười dặm, hóa thành một mảnh Lôi Trì!
Nếu là chính diện đối địch, hắn mặc dù chống đỡ hết nổi, cũng có thể khống chế lôi quang đào tẩu, sấm gió tề động, tốc độ cực nhanh, đơn giản không cách nào đuổi theo.
Bất quá Diệp Húc cùng Tống Cao Đức hai người thực lực so với hắn cũng không yếu, lại là tận lực đánh lén, cách hắn chỉ có không đến mười mét, Tống Cao Đức tế lên manh lụa đỏ, đưa hắn trói lại, không để cho hắn phản kháng, cũng làm cho hắn không cách nào đào thoát.
Cùng lúc đó, Diệp Húc tế lên Đại Diễn thần chung, trực tiếp đem Lý Chí Lâm bao lại, thần chung chấn vang lên, chỉ nghe tiếng chuông một tiếng cao hơn một tiếng, cạch cạch cạch vang lên không dứt!
Đại Diễn thần chung liên tục chấn hơn bốn mươi lần, chung khẩu rốt cục tuôn ra một đoàn huyết vụ, Lôi Trì đại đỉnh rớt xuống!
Đường đường cao đồ phái Thanh Thành, một chiêu cũng không tiếp được, liền bị hai người ngược chết!
Tống Cao Đức lau mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi nói: “Nhiều năm giết nhạn lại bị chim sẻ mổ mù mắt, không nghĩ tới tùy tiện tìm một người trong chính đạo, cư nhiên là đệ tử phái Thanh Thành ...”
Hắn bị Lôi Trì của Lý Chí Lâm luyện đến toàn thân cháy đen, tóc vẫn còn đang nhả ra từng sợi khói xanh, nhìn về phía Diệp Húc, ha ha cười nói: “Diệp lão đệ, loại chuyện này, ngươi thật sự làm không nhiều lắm? Ta như thế nào cảm thấy ngươi so với ta còn thuần thục hơn? Không hổ là sư môn nổi danh, vừa rồi ta thiếu chút nữa nghĩ ngươi định thuận tay giết luôn ta rồi chứ.”
Diệp Húc đem bảo tang của Lý Chí Lâm xoáy lên, cười nói: “Chúng ta là đồng minh, ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này?”
Kỳ thật Diệp Húc cũng không phải không hề động cái tâm tư này, bất quá Lý Chí Lâm là huyễn đan kỳ cao thủ, dùng Lôi Trì tăng thêm huyễn đan, nhất thời cũng không thể đem Tống Cao Đức luyện chết, có thể thấy được Tống Cao Đức thân thể cũng cực kỳ cường hãn, cũng không kém hơn bao nhiêu so với Cửu Chuyển Nguyên Công.
Vạn kiếp vô lượng tâm kinh, mỗi tăng lên một tiểu cảnh giới, đều phải trải qua Lôi Phách, Tống Cao Đức tu luyện tới hỗn nguyên thất phẩm, bị thiên kiếp bổ hơn năm mươi lần, như trước không có bị đánh chết, có thể thấy được thực lực của hắn.
Diệp Húc cũng cũng không đủ nắm chắc, có thể tại trong thời gian ngắn xử lý vu sĩ thiếu đạo đức này, cho nên hạ thủ lưu tình, nếu không đã sớm một tay bóp chết hắn rồi.
Loại chuyện này, Quan Tinh Phong phong chủ làm cực kỳ thuận tay, không có chút gánh nặng tâm lý nào cả.
“Huynh đệ, khẩu Lôi Trì đại đỉnh này với ta mà nói vô cùng có ích, có thể tặng cho ta hay không?”
Tống Cao Đức ngập ngừng nói, Lý Chí Lâm là Diệp Húc giết chết, với quy của của ma thì bảo vật trên người Lý Chí Lâm, hẳn là hết thảy về Diệp Húc tất cả.
Bất quá, Lôi Trì đại đỉnh đối hắn thật sự rất có trọng dụng, hắn mỗi lần tăng lên một tiểu cảnh giới, đều phải vượt qua một lần lôi kiếp, theo tu vi càng cao, lôi kiếp liền càng phát ra lợi hại.
Tống Cao Đức nhìn như phong quang, nhưng kỳ thật thì nghèo mạp rệp, đây là do mỗi lần hắn độ kiếp đều phải dung tất cả vu bảo lẫn tài liệu có được để chống cự thiên lôi, nhất loạt bị thiên lôi phá huỷ.
Lúc trước khi hắn dùng manh lụa đỏ trói Diệp Húc lại, sở dĩ không có nhân cơ hội hạ sát thủ, là bởi vì trên người hắn chỉ có mỗi một manh lụa đỏ này là uy lực mạnh nhất, cũng không có mười phần nắm chắc xử lý được Diệp Húc, cho nên mới làm chuyện thuận nước giong thuyền. Nếu là có được khẩu Lôi Trì đại đỉnh này, đối với chuyện hắn trong tương lai vượt qua lôi kiếp liền rất hữu dụng, sau khi tu luyện tới đan đỉnh kỳ, thì cũng không cần luyện chế lại đan đỉnh nữa, bởi vậy Tống Cao Đức không thể không mày dạn mặt dày mà nhờ vả.
“Cầm lấy đi.” Diệp Húc lấy ra Lôi Trì đại đỉnh, trực tiếp ném cho hắn.
Tống Cao Đức vừa mừng vừa sợ, liền tranh thủ thu hồi Lôi Trì đại đỉnh, cười nói: “Mảnh lụa đỏ này là khi ta xử lý một nữ đệ tử của Bạch Liên Thánh giáo đoạt được, cũng không thuận tay, hôm nay rốt cục cũng không cần dùng loại vu bảo đầy tư vị của nữ giới này nữa rồi, tương lai vượt qua lôi kiếp của hỗn nguyên bát phẩm cũng có mười phần nắm chắc. Huynh đệ, đại ân của ngươi, vi huynh khắc trong tâm khảm, ta một đường gài bẫy không ít chính đạo vu sĩ, cũng nhận được không ít bảo vật tài liệu, ngươi xem ngươi có gì cần dùng không?”
Hắn rộng ngọc lâu, để cho Diệp Húc chính mình chọn lựa.Diệp Húc nhìn lại, chỉ thấy trong không gian ngọc lâu tầng thứ nhất của Tống Cao Đức chồng chất không ít tài liệu, linh mạch cùng vu bảo tàn phiến, hẳn là hắn sau khi tiến vào vạn Cổ Ma vực, bốn phía vơ vét được đến.
“Tống Cao Đức, không bằng gọi là Tống thiếu đạo đức cho rồi, rõ ràng xử lý nhiều vu sĩ đến tầm bảo như vậy.”
Diệp Húc lắc đầu, cẩn thận xem xét, vu bảo mà Tống Cao Đức thu hoạch được hắn cũng không để vào trong mắt, linh mạch với hắn mà nói cũng không cần lo lắng, về phần tài liệu, hắn thật sự cần, bất quá thứ hắn cần trong số tài liệu mà Tống Cao Đức có cũng không phải rất nhiều.
Hắn đang định chối từ, đột nhiên mục quang bị một kiện tàn phá vu bảo hấp dẫn, chỉ thấy kiện vu bảo này toàn thân tuyết trắng, hình Như Yến vĩ, do hằng hà vũ tạo thành, phiêu phù ở giữa không trung, ước chừng một trượng dài ngắn.
Vu bảo này cùng Thiên Vũ chi dực của hắn có rất nhiều chỗ tương tự, bất quá Thiên Vũ chi dực chính là cánh, mà kiện vu bảo tàn phiến này lại là lng đuôi của một loại chim!
“Thiên Vũ chi dực cũng là một kiện vu bảo tàn phiến cực to, chẳng lẽ cùng vĩ dực này là linh kiện của cùng một kiện vu bảo sao?”
Diệp Húc trong nội tâm khẽ nhúc nhích, hướng Tống Cao Đức cười nói: “Tống huynh, iǎ đệ không còn sở cầu, chỉ cần vu bảo tàn phiến hình đuôi chim này là được.’