Ngụy Không Sơn trừng mắt nói: “Khốn khiếp! ta bảo ngươi làm gì, ngươi còn phản đối sao? Ngươi nếu không làm theo, trở về ta nhất định bảo cha ta xử lý ngươi.”
Hoàng Xán khúm núm, không nói gì nữa.
“Tiểu sư thúc, làm sao bây giờ? Bọn người kia dường như muốn ăn chúng ta, ngay cả tỷ muội chúng ta cũng không chịu buông tha!”
Khúc Phi Yên cũng không có chủ ý, đột nhiên nói: “Không bằng chúng ta không đi Vạn Cổ Ma Vực nữa, dẹp đường hồi phủ, bọn người kia còn không dám giết người trong Thập Vạn Đại Sơn.”
Cổ Nguyệt Nhi khóc không ra nước mắt nói: “Người ta tuy rằng tu luyện Ngự Nữ Ngự long Đại Pháp, nhưng đời này còn chưa từng thái bổ người sư huynh nào, nếu bị họ Ngụy thái bổ, chẳng phải thiệt thòi lớn sao?”
“Dẹp đường hồi phủ, dẹp đường hồi phủ!” những cô gái khác đều nói.
Đột nhiên một thanh âm dịu dàng truyền tới, cười nói: “Khúc sư muội làm sao phải dẹp đường hồi phủ? Có Tất Phương Sơn ta ở đây, còn ai dám động tới các ngươi?”
Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đại điện bằng đồng thau bay tới, một người nam tử trẻ tuổi đứng trên đại điện, cuồng phong thổi qua, ống tay áo phiêu phiêu.
Tòa đại điện bằng đồng thau này hiển nhiên là một kiện vu bảo cực kỳ lợi hại, bị hắn tế khởi, rít gào mà tới, tốc độ cực nhanh.
“Tất sư huynh của Thúy Vi Phong.”
Khúc Phi Yên và mấy cô gái ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Tất sư huynh là đại đệ tử của Đinh Hạo sư thúc, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, không chút nào kém hơn Hoàng Xán, chúng ta được cứu rồi!” Mấy cô gái vội vã khống chế hương xa, hướng tới tòa đại điện đồng thau mà bay tới.
“Thúy Vi Phong? Chẳng lẽ là nơi Mộ Dung Thùy tới sao?” Diệp Húc trong lòng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy năm sáu vu sĩ đứng bên trong tòa đại điện. Mộ Dung Thùy cũng ở đó, lạnh lùng nhìn mình.
“Hôm nay kẻ thù tới cũng không ít nha…” Diệp Húc có chút nhức đầu.
“Họ Diệp, lần này ngươi chạy trời không khỏi nắng!” Mộ Dung Thùy đứng trước đại điện, điềm nhiên nói. Trên đỉnh đầu hắn một khẩu đan đỉnh lao ra, rõ ràng đã tiến vào Tam Đan cảnh, tu vi có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Khúc Phi Yên và mấy cô gái trong lòng không ngừng buồn bực: “Diệp sư thúc tới cùng đã làm những chuyện gì? Giống như làm chuyện người người oán trách vậy…” Hương xa dừng ở trước đại điện đồng thau, vài cô gái vội vàng đi lên đại điện. Tất Phượng Sơn giơ tay đẩy Diệp Húc, thản nhiên nói: “Diệp sư thúc, thật có lỗi, ngươi cùng Mộ Dung sư đệ có cừu oán, nơi này không chào đón ngươi, mời Diệp sư thúc rời khỏi.”
Diệp Húc thản nhiên cười, phất phất tay với mấy thiếu nữ, lập tức xuống hương xa.
Khúc Phi Yên chần chừ một chút, cắn môi nói: “Tiểu sư thúc, không bằng ngươi đừng đi, vẫn trở về thì hơn…”
“Đi nhất định phải đi, nếu không bọn họ tưởng rằng ta sợ bọn họ.”
Diệp Húc đi thẳng ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, mỉm cười nói: “Các ngươi ở Vạn Cổ Ma Vực đợi ta.”
Cổ Nguyệt Nhi cắn răng, dứt khoát nói: “Sư thúc, ta đi cùng ngươi.”
Khúc Phi Yên vội vàng kéo nàng, lắc đầu nói: “Không được, ngươi cùng đi qua chẳng phải chịu chết sao?”
Mộ Dung Thùy đứng trước điện, điềm nhiên nói: “Họ Diệp, ngươi ngàn vạn lần không nên chết, ta còn muốn tự tay giết ngươi, đoạt lại bảo vật Mộ Dung gia!”
“Tiểu tử thối, giọng điệu vẫn kiêu ngạo như vậy…” Diệp Húc lắc đầu bật cười, thẳng rời đi, làm cho Mộ Dung Thùy nổi giận lôi đình.
Tất Phượng Sơn mắt lộ dị sắc, đánh giá Diệp Húc một cái, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên có đảm lượng, đáng tiếc…”
Hắn lắc đầu, khống chế đại điện đồng thau đâm phá trời cao, hóa thành một hào quang màu xanh, bay ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn.
Diệp Húc triển khai thân pháp, không nhanh không chậm bay về phía trước, Hoàng Xán không chế lâu thuyền theo sát phía sau hắn, chỉ thấy Diệp Húc dần dần đi tới biên giới Thập Vạn Đại Sơn.
“Tốt lắm rốt cuộc cũng ra khỏi địa giới Thập Vạn Đại Sơn, Hoàng Xán lập tức bắt lấy hắn cho bản thiếu chủ!” Ngụy Không Sơn ánh mắt sáng lên, vui sướng vạn phần nói.
Hoàng Xán đột nhiên chớp động, khí thế đột nhiên phát ra, thần uy như ngục, che trời phủ đất hướng tới Diệp Húc mà ép tới. Khí thế của hắn khủng bố tới cực điểm, chỉ là khí thế, đã làm cho không khí vặn vẹo, làm người ta có ảo giác thiên địa sắp bị vùi lấp.
Một bàn tay to bằng chân nguyên của hắn bắt đầu lao ra, to chừng một mẫu, năm ngón tay lành lạnh, kéo tới phía trước, không ngờ kéo xa vài dặm, chộp tới Diệp Húc.
“Sư đệ, một chưởng này của ta tên là Ngũ Chỉ Sơn, mỗi một đầu ngón tay đều giống như một tòa núi lớn, năm ngón tay cũng sở hữu lực lớn như năm tòa núi, là thần thông hàng ma! Cho dù là cao thủ Ảo Đan cửu phẩm, cũng không thể giãy ra được, thậm chí ngay cả tu vi đều bị ta trấn áp!”
Hoàng Xán sắc mặt ngạo nghễ nói: “Ngươi hiện giờ có thể xử trí hắn, chúng ta liền có thể trở về phục mệnh với sư tôn.”
“Làm tốt lắm! Họ Diệp, bản thiếu chủ lần này sẽ tra tấn ngươi.”
Ngụy Không Sơn cười ha ha, theo lâu thuyền bay ra, tế khởi một thanh trường đao, cầm trong tay, nghênh ngang đi tới trước mặt Diệp Húc, huy đao hướng Diệp Húc chém tới, nhe răng cười độc ác nói: “Bồn thiếu gia đã nói rồi, phải cắt ngươi thành nhiều mảnh nhỏ…”
“Ngũ Chỉ Sơn mà muốn trấn áp được ta sao?”
Diệp Húc nhìn ánh đao hạ xuống, quanh thân hơi chấn động. Năm ngón tay của Hoàng Xán lập tức đứt thành từng đoạn, lực lượng quanh thân hắn làm chấn động hư không.
Năm ngón tay của Hoàng Xán giống như bị Man Long nghiền nát, phát nát sạch sẽ, thậm chí ngay cả chân nguyên cũng bị lực lượng vô hình lau đi.
“Bản Phong Chủ đã nói, phải cắt tứ chi của ngươi một lần nữa.”
Diệp Húc tay nắm lấy trường đao, tay trái nắm cổ áo Ngụy Không Sơn, điềm nhiên nói: “Ta muốn nhìn xem, Ngụy Hiên có mấy đồ đệ!”