Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 416: Đoạn chi tái thực (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng mà, phong chủ đại điện vẫn không hề có chút động tĩnh nào, âm trầm đến đáng sợ.

Đám người Hoàng Xán liếc nhau, đang buồn bực trong lòng, đột nhiên nghe được tiếng Ngụy Hiên từ bên trong truyền ra, mơ hồ nói: “Chân Bị, vào đây.”

Tên đệ tử tên là Chân Bị kia nghe thấy, sắc mặt ủ rũ, đám người Hoàng Xán nói: “Sư tôn không có tức giận, hơn phân nửa là gọi đệ vào, hỏi thăm kẻ thù của Thiếu phong chủ là ai thôi.”

“Chỉ hy vọng là như vậy.”

Chân Bị nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa đại điện, đi vào bên trong phong chủ đại điện, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ngụy Hiên ngồi ngay ngắn trên phong chủ bảo tọa, bộ mặt âm trầm.

Mà Thiếu phong chủ Ngụy Không sơn thì mặt mang vui vẻ, nằm trên giường bệnh, nhìn đến hắn, trong ánh mắt tràn ngập sung sướng khi người gặp họa.

Chân Bị trong lòng máy động, khom người nói: “Sư tôn triệu đệ tử đến, có phải là vì hỏi chuyện kẻ thù của Thiếu phong chủ?”

“Này không cần ngươi quan tâm, ta còn chưa chết, đương nhiên biết kẻ thù là ai.”

Ngụy Không Sơn cười khanh khách nói, vẻ sung sướng khi người gặp hoa kia lại càng đậm hơn, cười nói: “Chân Bị sư huynh tên cũng như người, ngươi đúng thật là chân bối. Bản thiếu chủ muốn hỏi ngươi mượn một thứ, không biết ngươi có cho mượn hay không?”

Chân Bị trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, chỉ thấy Ngụy Hiên giơ tay chỉ ra, hai cánh tay và chân trái của hắn lập tức thoát khỏi thân thể bay ra, đau thét lên một tiếng, ngã xuống đất!

Ngụy Hiên làm ngơ, trực tiếp nối hai cánh tay và chân trái kia lên người con mình, Ngụy Không Sơn vội vàng kêu lên: “Cha, người chặt sai rồi, tên Diệp Húc kia chặt chân phải của con mà!”

Ngụy Hiên tức giận hừ một tiếng, giơ tay lại xé chân trái, quăng ra một bên, cắt chân phải của Chân Bị ra, tiếp vào trên người Ngụy Không Sơn.

Chỉ thấy một luồng ma diễm nhợt nhạt từ trong đầu ngón tay lão ta bắn ra, tinh tế thiêu đốt xung quanh chỗ nối tay chân.

Sau một lúc lâu, Ngụy Không Sơn đứng thẳng dậy, duỗi tay duỗi chân, lại nhảy lên vài lần, vui vẻ nói: “Cha, quả nhiên cha thần thông quảng đại, hiện giờ tay chân của con còn linh hoạt hơn trước đây, chỉ là chân phải hơi dài chút, lúc đi đường có hơi khập khiễng!”

Ngụy Hiên thản nhiên nói: “Chân Bị cao hơn ngươi, đương nhiên chân phải sẽ dài hơn chân ngươi. Tu vi hắn ta cũng cao hơn ngươi, thân thể rèn luyện không tồi, tiếp lên người ngươi, cũng có thể nâng cao thực lực của ngươi. Nhưng dù sao cũng là tay chân của người khác, trong thời gian ngắn ngươi sẽ có chút không thích ứng.”

Lão ta từ từ đứng dậy, đi ra phong chủ đại điện, khuôn mặt đầy tức giận, thấp giọng nói: “Thằng nhãi Vinh Lâm kia cũng dám làm chỗ dựa cho tên tiểu súc sinh kia, thật đáng chết. Nhưng tu vi cùng thực lực của hắn, cũng không dưới ta, không dễ động thủ…”

Ngụy Không Sơn vội vàng đuổi theo, thoáng nhìn Chân Bị nằm trên mặt đất đang dùng ánh mắt độc ác nhìn mình, lập tức cười ha ha, một chưởng chụp xuống, đánh hắn ta thành thịt nát.

Ngụy Hiên không để ý, đi thẳng ra đại điện, nhìn năm vị đệ tử còn lại, thản nhiên nói: “Theo dõi Quan Tinh Phong, chờ tên Diệp Thiếu Bảo kia rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn lập tức động thủ, cắt nát nó ra, mang hồn phách nó tới gặp ta là được.”

Ngụy Không Sơn cười khanh khách nói: “Các ngươi không được giết hắn, đợi hắn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn thì bắt hắn lại, ta muốn đích thân động thủ, cắt nát hắn ta!”

Đám người Hoàng Xán không dám nói nhiều, vội vàng nói vâng.

Năm người lén lút ngẩng đầu quan sát Ngụy Không Sơn, chỉ thấy tay chân hắn vẫn còn, mà không thấy bóng dáng Chân Bị đâu.

Một gã đệ tử buồn bực trong lòng, định lên tiếng hỏi, Hoàng Xán vội vàng kéo vạt áo hắn lại, hướng bên trong đại điện chép miệng, chỉ nhìn thấy một bãi thịt nát, lập tức hiểu rõ, sắc mặt trắng bệch, không dám nói nữa.

Ngụy Hiên trở về phong chủ đại điện, đám người Hoàng Xán vội vã thi lễ hướng Ngụy Không Sơn rồi xoay người rời đi, chờ đi xa rồi, năm người này mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc.

Một gã sư đệ cười thê lương nói: “Sư tôn vui giận thất thường, căn bản không coi chúng ta là người mà coi chúng ta thành súc sinh, gia súc, muốn đánh liền đánh, muốn giết liền giết! Loại ngày này, không biết đến bao giờ…”

“Đại sư huynh, không bằng chúng ta quay đầu bái môn hạ sư thúc sư bá khác, phản ra Linh Phủ Phong! Nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục như Chân sư huynh mà thôi!”

Hoàng Xán im lặng không nói, sau một lúc lâu, chua chát nói: “Ông ấy dù sao cũng là sư tôn của chúng ta, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Sư tôn với chúng ta có ân truyền đạo, loại lời nói này về sau đừng có nhắc lại.”

Bốn gã đệ tử kia liếc nhau, biết hắn ta trung thành và tận tậm với Ngụy Hiên, lắc đầu thở dài, đều tự rời đi.

Bên trong tinh chủ đại điện, Diệp Húc lo âu nhíu mày, từ khi hắn nghe được kỹ xảo chính của Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển từ miệng Vinh Lâm, liền động tâm tư, tậm thời bỏ qua nâng cao tu vi, ngược lại đi luyện chế tinh phiên.

“Nhiệt độ chân hỏa của ta rất thấp, không đủ để luyện vu bảo cấp trấn giáo, mà nhiệt độ Thái Dương chân hỏa lại quá cao, rất dễ thiêu hủy đi tài liệu. Không có chân hỏa vừa đúng, sao có thể luyện chế tinh phiên, đem tinh phiên chứa trong các huyệt khiếu quanh thân đây? Xem ra, vẫn phải đi xem trong Thạch Cổ Thư Viện thôi…”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)