Diệp Húc thở dài nói: “Ta lấy được chỉ là Tinh Đấu cẩm điển tàn thiên, vừa rồi hai đệ tử Tinh Cung kia, ta thậm chí còn định giữ bọn chúng lại, tra hỏi tâm pháp Tinh Cung.”
Vinh Lâm không đồng ý, lắc đầu nói: “Tu vi hai người này, còn chưa có tư cách học tâm pháp chính của Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển. Hai năm trước khi ta du lịch ở Hằng Cổ Ma Vực, từng gặp được con trai Tinh Đế là Thạch Tinh Hải, giao thủ với hắn ta một lần, với tuyệt học của Chu Thiên Tinh Cung có chút hiểu biết. Sở học Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển của hắn mới là tâm pháp chính, cực kỳ lợi hại, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể rút lui.”
Diệp Húc trong tâm khẽ động, đang định hỏi, Vinh Lâm đã cười nói: “Tinh Đấu cấm điển của Thạch Tinh Hải cực kỳ tinh diệu, lấy Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ làm quần áo, giấu tinh phiên ở trong bách khiếu toàn thân.”
Có qua có lại mới toại lòng nhau, Hắn thấy Diệp Húc đồng ý nhận lấy đệ tử có tiếng xấu là Cung Ngọc Nương, cho nên tính toán dùng cơ hội chỉ điểm cho Diệp Húc, cười nói: “Cơ thể người có ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu, Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ cũng có ba trăm sáu mươi lăm tòa Tinh Đấu Tinh Phiên, mỗi một huyệt khiếu của Thạch Tinh Hải đều có dấu một mặt tinh phiên, kết hợp chặt chẽ cùng vị trí tinh đấu trong trận đồ, vô cùng lợi hại, giơ tay nhấc chân liền có thể có lực lượng xé núi xé biển, cho dù là cường giả thế hệ trước cũng chưa hẳn đã là đối thủ của hắn, quả thật chính là một con quái vật.”
“Ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu, đối ứng với ba trăm sáu mươi lăm mặt tinh phiên, ba trăm sáu mươi lăm tòa tinh đấu, thật sự là kỳ diệu! Có loại thủ đoạn này, ta không lo bị kẻ khác phong ấn trận đồ nữa, nếu gặp lại Nhạc Đông Dương, cũng không cần tranh đấu nhiều hiệp với hắn như thế, trực tiếp liền có thể đánh bại hắn ta…”
Diệp Húc đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời, chỉ cảm thấy sáng tỏ thông suốt, dường như tìm được một con đường sáng sủa rộng rãi, trong lòng cảm kích Vinh Lâm, chắp tay nói: “Vài lời này của Vinh huynh hôm nay, đã khiến ta hiểu ra, ngày khác nếu học tập có thành, tất sẽ hồi báo Vinh huynh.”
Vinh Lâm vội vàng cười nói: “Sư thúc khách khí, vẫn gọi ta là sư điệt thì tốt hơn, không thể loạn bối phận được.”
Diệp Húc cười nói: “Bối phận là bối phận, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, sao có thể vì bối phận mà ảnh hưởng đến giao tình giữa ta và Vinh huynh?”
“Một khi đã như vậy, ta đây liền lỗ mãng, xưng ngươi một tiếng lão đệ.”
Vinh Lâm cười ha ha, như trút được gánh nặng, cười nói: “Tính ra, ta đã hai trăm ba mươi tuổi, lại phải gọi đệ một tiếng sư thúc, trong lòng luôn cảm thấy quái lạ.”
Hắn bái nhập Hoàng Tuyền Ma Tông rất sơn, hai trăm năm trước khi Tông chủ Ứng Tông Đạo vừa thu đồ liền bái nhập môn hạ Ứng Tông Đạo, trở thành Đại sư huynh, tuổi nhìn không lớn, nhưng thực tế lại lớn đến dọa người.
Vinh Lâm cùng hắn nói với nhau một lát, giao lưu giải thích vu đạo, mới cáo từ rời đi, chỉ bảo Cung Ngọc Nương: “Ngọc Nương, hiện giờ muội đã bái Diệp phong chủ làm sư, tuyệt đối không được giống như trước nữa.”
Cung Ngọc Nương một bộ dáng thục nữ, chim nhỏ nép người, cười nói: “Đó là đương nhiên.”
Diệp Húc nhìn Vinh Lâm rời đi, quay đầu đánh giá người phụ nữ này, ánh mắt quái dị: “Ngọc Nương, tu vi của Vinh huynh còn hơn ta ngàn vạn lần, vì sao ngươi lại bỏ gần tìm xa, cố ý bái ta làm thầy?”
Cung Ngọc Nương ánh mắt mê ly, si ngốc nhìn Vinh Lâm rời đi, lẩm bẩm nói: “Nếu ta bái nhập vào môn hạ của chàng, chẳng phải là tự dưng thấp hơn chàng một bối phận sao…”
Diệp Húc ho khan một tiếng, cười tủm tỉm nói: “Thì ra là thế. Đồ nhi ngoan, gọi một tiếng sư phụ ta nghe xem nào.”
Cung Ngọc Nương hung hăng trừng hắn một cái, đang định nổi giận, Diệp Húc thản nhiên nói: “Ta có thể thu ngươi vào môn, cũng có thể trục ngươi ra. Nếu ngươi đã bái nhập môn hạ của ta, thì hãy an phận thủ thường, nếu không thì xin lỗi, ngươi vẫn là trở về Tiểu Yến Sơn, làm một ả dâm đãng đi!”
Cung Ngọc Nương nghiến răng nghiến lợi, có chút không tình nguyện nói: “Sư phụ…”
“Gọi thêm tiếng nữa.” Diệp Húc cười tủm tỉm nói.
“Sư phụ…” Cung Ngọc Nương uể oải.
“Thêm một tiếng nữa.”
“Sư phụ!” Cung Ngọc Nương hung ác hô lên, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận lôi đình.
Diệp Húc chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói: “Nghe được ngươi kêu ta là sư phụ, vi sư tựa như trời nóng uống một chén nước ô mai ướp lạnh vậy, trong lòng thật sảng khoái biết bao! Vi sư không phải người nhỏ mọn, chuyện ngươi đuổi giết ta trước kia, vi sư liền cho qua.”
Cung Ngọc Nương hận đến ngứa răng, đột nhiên cười khúc khích, đôi mắt như nước, quyến rũ động lòng người, ha ha nói: “Buổi tối người ta muốn đến phòng sư phụ, muốn hầu hạ sư phụ, làm sư phụ khoái hoạt…”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Rất tốt, hiếm khi ngươi có phần hiếu tâm này, buổi tối vi sư sẽ chờ đồ nhi, Tinh chủ đại điện sẽ không đóng cửa.”
Cung Ngọc Nương hoàn toàn không biết nói gì, lúc trước khi cô ta đùa giỡn Diệp Húc, là chuyện dễ như trở bàn tay, hiện giờ bị Diệp Húc đùa lại, cũng chẳng có cách nào.
Diệp Húc nhìn nàng ta kinh ngạc, trong lòng lại càng thích thú, cười ha ha, nói: “Ngọc Nương, tâm tư của ngươi ta biết, nhưng ngươi muốn thành phu nhân của Đại sư huynh, chỉ sợ những gì ngươi làm trước kia chính là vết bẩn!”
Hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn dãy núi mênh mông xa xa, nhàn nhạt nói: “Muốn xóa đi vết bẩn, làm một người tốt, cũng không phải là chuyện dễ dàng! Nhưng nếu ngươi có tâm, ta đương nhiên sẽ thành toàn ngươi. Tòa Quan Tinh Phong này có rất nhiều điều linh mạch, ngươi chọn một chỗ tùy ý, tự mình mở độngphủ. Còn nữa, ngươi muốn học tâm pháp của vị Thái Thượng trưởng lão nào, tự mình nghĩ thật cẩn thận rồi tới tìm ta.”