Diệp Húc đánh giá Vinh Lâm từ trên xuống dưới, trong lòng có chút tò mò, lần đầu tiên khi hắn gặp vị Đại sư huynh Hoàng Tuyền Ma Tông này, Vinh Lâm nghèo túng chán nản, nghèo đến mức đi bắt yêu quái khắp nơi, ngồi không ở Hải Ngoại Tiên Các bán yêu thú đổi linh mạch.
Lúc ấy, Diệp Húc với hắn còn không lưu tâm, nghĩ vị Đại sư huynh Ma Tông này chỉ có kỳ danh, tính tình giống như bột nhão, không nóng không lạnh, không nghĩ tới lúc này Vinh Lâm tức giận, bức cho hai người Tuần Ngọc Chiếu không thể không quỳ xuống, lại làm cho hắn thay đổi ấn tượng về Vinh Lâm.
“Người này, chính là một con sư tử hùng dũng ăn no là ngủ, sau khi sư tử ăn xong, khiêu khích nó thế nào đi chăng nữa cũng không nguy hiểm, nhưng lúc nó đói bụng rồi, hung tướng tất lộ ra, hung ác ăn thịt người.”
Diệp Húc âm thầm đánh giá trong lòng, cười nói: “Hai vị đến Quan Tinh Phong của ta, hẳn là sẽ không chỉ vì khuyên ta đừng đắc tội với Ngụy sư huynh chứ?”
Vinh Lâm tán đi hung uy, lại là một đại hán trung thực, nhìn nhìn Cung Ngọc Nương, muốn nói lại thôi.
Cung Ngọc Nương dịu dàng cười nói: “Ta cùng Vinh sư huynh tới đây lần này, đương nhiên không phải vì ông ta, một tên Ngụy Không Sơn không đáng để ta cùng với Đại sư huynh tự mình ra mặt, chỉ là nhìn thấy Diệp sư thúc ra tay khiển trách tên khốn kiếp này, Đại sư huynh lo sư thúc đắc tội với Ngụy Hiên sư thúc cho nên mới khuyên ngăn.”
Nàng cười mỉm, đôi mắt lưu chuyển, lộ ra chút thục nữ, cười ha ha nói: “Lần này người ta tới là có chuyện cầu Diệp sư thúc, cũng không biết sư thúc có đồng ý hay không, trong lòng có chút không yên…”
Diệp Húc trong tâm dâng lên một cảm giác không ổn, thầm nhủ: “Sẽ không phải là tiểu bì nương này vẫn còn muốn thải bổ ta chứ?”
Vinh Lâm cười nói: “Sư thúc, nửa năm trước ta và Cung sư muội từ Hải Ngoại Tiên Các cùng nhau trở về núi, một đường đi trò chuyện vui vẻ, Cung sư muội nói với ta, cô ấy không muốn tu luyện loại tâm pháp hại người Tố Nữ Đại Hoan Hỉ tâm kinh này nữa, mà chuyển sang tu tâm pháp khác. Nhưng Tiểu Yến Sơn của cô ấy truyền thừa đều là tâm pháp thải âm bổ dương thải dương bổ âm linh tinh, muốn tu tâm pháp khác, nhất định phải rơi khỏi Tiểu Yến Sơn, bái danh sư khác.”
Vinh Lâm dừng một chút, nhìn nhìn sắc mặt Diệp Húc, thật cẩn thận bồi cười nói: “Mấy ngày nay ta vì chuyện của cô ấy chạy ngược chạy xuôi, được Phong chủ Tiểu Yến Sơn cho phép, có thể cho Cung sư muội bái danh sư khác. Nhưng, thanh danh Cung sư muội không được tốt lắm, rất nhiều trưởng lão không chịu gặp muội ấy, bởi vậy nghĩ kỹ, chỉ có Quan Tinh Phong của Diệp sư thúc đây truyền thừa thâm hậu, có được truyền thừa của tám vị Thái Thượng trưởng lão, gần với tông chủ nhất mạch, là nơi tu luyện lý tưởng cho Cung sư muội.”
Diệp Húc sắc mặt khẽ biến, lập tức biết hắn ta muốn nói cái gì.
Vinh Lâm không đợi hắn từ chối, vội vàng cười nói: “Diệp sư thúc, Cung sư muội đã thay đổi hoàn toàn rồi!”
Cung Ngọc Nương quăng cho Diệp Húc một ánh mắt quyến rũ, khổ sở đáng thương nói: “Diệp sư thúc, người ta thật sự thay đổi rồi, thành tâm thành ý muốn bái sư thúc làm sư phụ…”
“Quỷ mới tin ngươi, ai biết đêm ngươi bái sư, có lập tức thải bổ sư tôn hay không…”
Diệp Húc thầm oán trong lòng, không khỏi có chút nhức đầu, Cung Ngọc Nương người này từng hai lần đuổi giết hắn, suýt nữa đem hắn thải bổ trước mặt mọi người, hơn nữa cô ta lòng lang dạ sói, giống như một mỹ nhân rắn rết, bề ngoài xinh đẹp mê người, nhưng ẩn dấu dưới xinh đẹp lại là răng nọc, tuyệt đối là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.
“Vinh Lâm thân là Đại sư huynh Ma Tông, hẳn sữ làm gương tốt, sao lại đi cùng ả dâm đãng này, hơn nữa lại hối hả ngược xuôi vì ả ta, không phải là coi trọng Cung Ngọc Nương chứ…”
Diệp Húc đánh giá hai người, chỉ thấy Cung Ngọc Nương đôi mắt lưu chuyển, thường thường dừng trên người Vinh Lâm, mà Vinh Lâm thì có chút nôn nóng, ánh mắt chờ mong nhìn Diệp Húc.
Diệp Húc hiểu rõ, nghiêm túc nói: “Một khi đã như vậy, ta đây liền mở rộng sơn môn, nhận Ngọc Nương làm thủ tịch đại đệ tử Quan Tinh Phong ta. Ngọc Nương, ngươi hiện giờ có thể bái sư!”
Cung Ngọc Nương có chút chần chừ, nhìn Vinh Lâm ở phía sau, chỉ thấy ánh mắt Vinh Lâm ôn nhuận như ngọc, trên khuôn mặt lộ ra cổ vũ động viên, mới cắn chặt răng, duyên dáng quỳ xuống, tam bái cửu khấu, tiếng như muỗi kêu: “Ngọc Nương bái kiến sư tôn…”
Diệp Húc cười ha ha, vừa lòng, hai tay nâng lên, cười nói: “Đứng lên đi.”
Hắn thổn thức thở dài, thầm nghĩ: “Hiện giờ Quan Tinh Phong này, cũng không chỉ có một mình ta rồi.”
Vinh Lâm cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Chúc mừng sư thúc, thu được đồ đệ tốt.”
“Khách khí, khách khí, đồ đệ tốt chưa nói tới, chỉ mong không phải một tên ngỗ nghịch là được.”
Diệp Húc cười nói: “Vinh sư điệt nếu rảnh, mong rằng thường xuyên đến Quan Tinh Phong ta.” Hắn nhận lấy Cung Ngọc Nương, vốn là vì muốn có quan hệ tốt với vị Đại sư huynh Ma Tông này, nếu không phải vì vậy, hắn với Cung Ngọc Nương dù xem cũng lười.
“Đây là đương nhiên.” Vinh Lâm vội vàng cười nói.
Cung Ngọc Nương nghe thế, vô cùng vui mừng, cảm kích nhìn về phía Diệp Húc.
Vinh Lâm ngẩng đầu nhìn hướng quần tinh to lớn bao phủ trên Quan Tinh Phong kia, trầm ngâm một lát, cười nói: “Diệp sư thúc tu luyện chính là Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển, khó trách đệ tử Chu Thiên Tinh Cung sẽ tìm tới cửa. Ba tháng trước, Hải Ngoại Tiên Các tổ chức một đợt đại hội bán đấu giá, Tử Thiên Mạch sư muội Hàn Nguyệt Cung còn nhắc tới ngươi với ta, oán giận nói, sư thúc lừa cô ấy, giả mạo đệ tử Tinh Cung, làm hại cô ấy bị sư tôn quở trách.”
Diệp Húc đột nhiên nhớ tới thiếu nữ áo tím ở Tử Uyển Hiên kia, không khỏi mỉm cười nói: “Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng đại hội bán đấu giá ở Hải Ngoại Tiên Các, chính là nơi các cường giả đại phú đại quý tụ tập, người như ta cho dù đi vào, chỉ sợ cũng không mua được bất cứ bảo vật gì.”
Vinh Lâm cười ha ha: “Tử sư muội nhưng khá là oán sư thúc đó. Đáng tiếc đợt bán đấu giá kia, sư thúc không đến, bảo vật bán trong đó rất nhiều, không biết bao nhiêu đại lão các môn phái đến đó, cạnh tranh rất dữ dội. Thậm chí còn có một giọt Bích Huyết Tiên Tinh, nghe nói là khi lục đạo luân hồi chưa tan biến, là di vật tiên nhân viễn cổ để lại, không biết là thật hay giả.”