Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 410: Chân hỏa tôi kim thân (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tuần Ngọc Chiếu lập tức đứng dậy, cẩn thận nhìn hắn, cười lạnh nói: “Phạm huynh, ngươi tới làm cái gì?”

Phạm Linh Phổ lơ đễnh, cười nói: “Hiện giờ ta cũng bị Đông Hoàng Mục làm cho trọng thương, còn có thể làm gì? Lần này Lão Tử tới, là để nói cho ngươi, đã tra được người mua tinh thần nguyên từ tinh thạch. Người đó tên là Diệp Húc, Tử Thiên Mạch Hàn Nguyệt cung hồ đồ, nghĩ hắn ta là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung ngươi, không ngờ kẻ đó là đệ tử mới của Hoàng Tuyền Ma Tông. Không biết từ nơi nào học được tâm pháp Tinh Cung, định dùng tinh thần nguyên từ tinh thạch để luyện chế trận đồ.”

“Thì ra là thế.”

Tả Nguyên Lưu lập tức nhảy dựng lên, cười lạnh nói: “Hoàng Tuyền Ma Tông sao lại biết tâm pháp Chu Thiên Tinh Cung ta? Đáng chết, thật đáng chết! Tên đó giờ ở đâu? Ta đi giết nó!”

Phạm Linh Phổ nhíu mày, hừ lạnh nói: “Lão Tử cũng không phải nô tài của Tinh Cung các ngươi, loại việc này còn muốn Lão Tử hỏi thay các ngươi sao?”

Hắn cười ngạo nghễ, nhìn Tả Nguyên Lưu, cười gằn nói: “Tiểu tử thối, ngươi nhớ cho rõ, Lão Tử muốn ngủ cùng sư tỷ ngươi, không phải là với ngươi! Nếu ngươi còn dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với Lão Tử, Lão Tử liền bóp chết ngươi!”

Tả Nguyên Lưu bị hung uy của hắn chấn nhiếp, khẩu khí bị kiềm hãm, không dám nói lời nào.

Tuần Ngọc Chiếu thản nhiên nói: “Loại chuyện nhỏ này, quả thật không cần làm phiền đến Phạm huynh. Ta từng có giao tình với Ngụy Không Sơn Ngụy sư huynh, chờ thương thế lành rồi sẽ mời hắn ra mặt, tự mình đến Hoàng Tuyền Ma Tông thăm hỏi, gặp Diệp Húc kia một lần.”

“Ngụy Không Sơn!”

Phạm Linh Phổ cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, nói: “Thằng nhãi này dám đoạt đàn bà với ta, nó chết chắc rồi!”

“Sư tỷ, tên khốn kiếp này thật quá kiêu ngạo! Chờ đệ tu vi thành rồi, kẻ đầu tiên phải giết chính là hắn!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Nguyên Lưu xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tuần Ngọc Chiếu mỉm cười nói: “Không sao. Phạm Linh Phổ cực kỳ tự đại, hơn nữa là cái loại nhu nhược, luôn thuận theo ta, người như thế giữ lại hữu dụng hơn là giết đi.”

Tả Nguyên Lưu tròng mắt chuyển động, cười khanh khách nói: “Sư tỷ, tên Ngụy Không Sơn kia là ai?”

“Người này luôn thuận theo ta, thực lực lại không mạnh mẽ. Nhưng bố hắn lại là một nhân vật lợi hại, chính là phong chủ Linh Phủ Phong Hoàng Tuyền Ma Tông, tên là Ngụy Hiên. Ngụy Không Sơn thuở nhỏ liền do Ngụy Hiên dạy bảo, thẳng đến ba mươi tuổi mới thông qua đại tuyển của Hoàng Tuyền Ma Tông, trở thành đệ tử Ma Tông, được lão ta thu vào môn hạ.”

Tuần Ngọc Chiếu thản nhiên cười, bách hoa thất sắc, hạ giọng nói: “Nếu không phải bố hắn là Ngụy Hiên, người như thế ta cũng mặc kệ. Nay, hắn cuối cùng cũng có chỗ hữu dụng, chắc chắn khi hắn nhìn thấy ta, nhất định sẽ làm ra cái mặt ghê tởm, mọi cách lấy lòng. Nhưng vì trận đồ cho sư đệ, ta liền gặp hắn.”

Thời gian như thoi đưa, Diệp Húc ngồi trong đại điện tinh chủ, đỉnh đầu treo trận đồ, chân hỏa luyện kim thân, đồng thời lại lấy Thái Dương chân hỏa rèn luyện nguyên thần, thấm thoắt đã qua nửa năm.

Nửa năm này, tu vi của hắn tăng vượt bậc, bất ngờ tiến vào cảnh giới Hạo Nguyệt lục phẩm, một vầng trăng sáng càng phát ra thật lớn.

Vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ bình thường, trăng sáng treo cao, nhiều nhất chỉ tầm bốn năm thước, mà trăng sáng của hắn đã gần hai mươi thước, còn nhiều hơn người khác không ít lần, chân nguyên hùng hậu đến cực điểm, không hề kém vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ.

Cửu Chuyển Nguyên Công cũng bị hắn tu luyện đến đệ tam chuyển, chân nguyên được nguyên công chuyển hóa thành màu đen, làm cho vầng trăng kia cũng trở thành một mảnh đen sì, treo trên không trung, nhìn như một cái hố đen thật lớn, cùng với Nhân Bảo Kim Luân của hắn, có vẻ có chút kỳ dị!

Cửu Chuyển Nguyên Công chính là tâm pháp trấn giáo của Tiểu Quang Minh Thánh Địa Đại Hán, tuyệt học chính đạo đường đường chính chính, bị hắn luyện thành kỳ dị như thế, cũng là kỳ tích.

“Người nào là Diệp Thiếu Bảo? Đi ra!”

Diệp Húc đang đánh sâu vào Hạo Nguyệt lục phẩm, đột nhiên nghe một thanh âm đó, không khỏi khẽ nhíu mày, chỉ nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của vài nô bộc Quan Tinh Phong, thật cẩn thận cười nói: “Ngụy công tử, Diệp lão gia đang bế quan, người ngoài không thể quấy rầy. Còn mời Ngụy công tử ngày khác lại tới…”

“Ở trước mặt ta, cũng có phần cho tên nô tài như ngươi nói chuyện sao! Muốn chết!”

Bịch!

Diệp Húc nghe được tiếng một vật nặng ngã xuống đất, trong lòng vừa động, đi ra đại điện tinh chủ nhìn, chỉ thấy một vu sĩ trẻ tuổi áo tím kiêu căng đứng ở nơi đó, một thi thể nằm dưới chân, những nô bộc khác cực kỳ hoảng sợ, đều quỳ rạp xuống đất, bò rạp ra không dám đứng dậy.

Phía sau thanh niên áo tím kia, còn có một gã thiếu nữ tuyệt sắc, quần áo hoa mỹ động lòng người, mỉm cười nhìn hết thảy. Bên người thiếu nữ, một thiếu niên mười một mười hai tuổi hưng phấn nhìn thi thể trên mặt đất, hoa chân múa tay, vui sướng cười nói: “Ngụy sư huynh quả là khí phách, loại nô tài này lại dám cãi lại, đánh chết còn quá tốt cho nó!”

Thanh niên áo tím kia cười ha ha, nhìn đến Diệp Húc, ngạo nghễ nói: “Ngươi chính là Diệp Thiếu Bảo? Cái giá thật lớn, lề mề nửa ngày mới đi ra!”

Hắn mỉm cười nói: “Giao Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ ra đây, cung kính tặng cho Tuần cô nương bên cạnh ta, thiếu gia ta sẽ đối tốt với ngươi.”

Diệp Húc nhìn nhìn thi thể dưới chân hắn ta, kinh ngạc thất thần, người trẻ tuổi nằm đó đúng là người hầu mà lần đầu tiên hắn đi vào Quan Tinh Phong đã dẫn dắt hắn đến đại điện tinh chủ.

“Quỳ xuống, dập đầu bồi tội với thi thể kia, cái tay ngươi đánh chết hắn, tự mình chặt xuống, niệm ngươi cũng là đệ tử Thánh Tông ta, ta tha chết cho ngươi.” Diệp Húc ngẩng đầu, nhìn thanh niên áo tím, nhẹ giọng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)