Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 397: Một con hùng yêu thật sinh mãnh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Không ít vu sĩ đang xem chiến bị lan đến, bị chiến kích bay tán loạn đập chết khi Yến Công Thượng thua, những người khác lúc này mới giật mình, đều bay lên khỏi đỉnh núi, không dám đứng quá gần.

Nhưng, nơi đây cách nơi đám người Đông Hoàng Mục giao chiến khoảng hơn mười dặm, cho dù là thị lực của vu sĩ kinh người, cũng không thể thấy rõ tình hình bọn họ giao thủ.

Diệp Húc thông qua cặp mắt kép của Tứ Sí Kim Tàm cũng không thể thấy rõ.

Không ít cao thủ đến đây, vì quan sát tình hình chiến đấu của những người kia, lại không ngờ rằng không thấy rõ tình hình cụ thể, chỉ phải lắc đầu rời đi.

Cho dù là cường giả luyện ra nguyên đan, chỉ sợ cũng không thể tiến vào chiến trường của đám người Đông Hoàng Mục, tận mắt xem chiến.

Đột nhiên có người kêu lên: “Chiến kích của Yến Công Thượng bị Đông Hoàng tướng quân đánh gãy, vội vàng chạy trốn, ngay cả mảnh vỡ chiến kích cũng không kịp thu. Uy lực thanh chiến kích này, còn mạnh hơn cả vu bảo cấp trấn giáo bình thường, mặc dù là mảnh vỡ nhưng cũng có giá trị liên thành!”

Không ít vu sĩ trong mắt tinh quang chớp động, bay lên lao qua đỉnh núi đổ nát nơi mảnh vỡ chiến kích rơi xuống.

Chiến kích của Yến Công Thượng gãy thành hơn mười đoạn, bay khắp nơi, người này cực kỳ tự phụ, vu bảo vỡ nát rồi liền quăng không thèm nhặt.

Hùng Bi cách đó khá gần, cũng hạ xuống trên đỉnh núi kia, huy cờ cuộn lại, đem cây thương dài năm sáu thước cuồn cuộn nổi lên, kéo vào trong ngọc lâu, lập tức lấy cờ làm thương, đâm chết một gã vu sĩ định tranh đoạt.

“Đoạt với Hùng lão gia, cho tất cả các ngươi sau khi chết thành phân bón!” Hùng Bi đầu đội ngọc lâu, sau lưng có Diệp Húc làm chỗ dựa, khẩu khí thật lớn, làm cho người ta rất khó chịu.

Diệp Húc đang ở trong ngọc lâu, tâm niệm khẽ động, một con Tứ Sí Kim Tàm rung cánh bay lên, on gong phi hành, bay đến trung tâm Cổ Lãng Hải.

Sau một lúc lâu, con Tứ Sí Kim Tàm này rốt cuộc đi đến chỗ cách trung tâm Cổ Lãng Hải khoảng mười dặm, hắn dùng đôi mắt kép của kim tàm nhìn lại, chỉ thấy Đông Hoàng Mục ác chiến đám người Lý Huyền Cơ, Phạm Linh Phổ, trong đó có một cô gái tuổi không lớn, không khỏi ngẩn ra.

Trên đỉnh đầu cô gái kia lơ lửng một tấm trận đồ, cực kỳ tương tự Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ của hắn, tuy nhiên phương thức cô ta thao túng trận đồ lại khác với Diệp Húc.

Phía trên Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ trên đỉnh đầu nàng ta, từng mặt tinh phiên bay múa, mỗi mặt tinh phiên tương ứng với một tòa tinh đấu, thao túng tinh lực.

Chỉ thấy một mặt tinh phiên màu bạc rung lên, lập tức mượn Thái Âm tinh lực từ tinh đấu trận đồ, hóa thành một con sông dài lao nhanh, dĩ nhiên là từ Thái Âm Chân Thủy thuần túy tạo thành, mỗi một giọt nước đều nặng đến mấy trăm cân, một dòng Thái Âm Chân Thủy tạo thành một con sông, tương đương với hơn mười ngọn núi lớn!

Tu vi của cô gái này cực cao, không ngờ có thể luyện Thái Âm tinh lực thành Thái Âm Chân Thủy, chân thủy giữa dòng sông kia, được chân nguyên của nàng ta thúc dục, hóa thành một con Thủy Viên lông vàng, cao gần trăm mét, cực kỳ hùng tráng, đứng ỏ giữa không trung, rít gào như sấm, hung ác nắm tay đánh tới Đông Hoàng Mục!

Một mặt Thái Dương tinh phiên khác rung lên, cũng hóa thành một con Hỏa Viên, từ Thái Dương chân hỏa thuần túy tạo thành, hai con bạo viên này, một thủy một hóa, liên kết lại, uy thế long trời lở đất.

Cô gái này thoạt nhìn nhu nhược, nhưng ra tay lại cực kỳ cương mãnh bá đạo, làm người ta phải mở to mắt nhìn.

Điều khiến Diệp Húc tò mò là kỹ xảo vận dụng Chu thiên tinh lực của nàng ta, loại kỹ xảo này, trong Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển hắn lấy được trong ngọc lâu cũng không hề ghi lại

“Nhưng mà, tinh phiên của nàng ta giống như không đủ, chỉ luyện chế hơn một trăm mặt, Tinh đấu trận đồ cũng không có phát triển đến trạng thái lớn nhất. Nhưng tu vi nàng ta lại sâu không lường được, hơn phân nửa là ngang tu vi cảnh giới với Đông Hoàng Mục.”

Tu vi của đám người Lý Huyền Cơ, Phạm Linh Phổ cũng tuyệt đối không kém, tuy nhiên vào tay Đông Hoàng Mục thì tràn ngập nguy cơ.

Tầm mắt Diệp Húc dừng ở trên người Đông Hoàng Mục, không khỏi giật mình, thiếu niên thần thái kiêu căng này, giờ phút này giống như Thiên đế giáng lâm, ngạo nghễ đứng trên Cổ Lãng Hải, phía sau hắn xuất hiện Tam Túc Kim Ô, tản ra sóng nhiệt thiêu đốt Cổ Lãng Hải, lộ ra đáy biển khô cạn.

Hắn giống như Chân hoàng trong lửa, đứng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía đám người Lý Huyền Cơ, dường như đang nhìn mấy con kiến đang ngọ nguậy kêu gào trong lòng bàn tay mình.

Đối mặt với đám người Lý Huyền Cơ, hắn căn bản không có dùng vu bảo, mà là dùng bàn tay trần, một quyền đánh ra, không khí đều bị đánh nổ, hóa thành Thái Dương chân hỏa cuồn cuộn, đốt cháy tất cả.

Đám người Lý Huyền Cơ ở trước mặt những vu sĩ bình thường, có thể nói là nhân kiệt, tài tuấn, nhưng so sánh với hắn, liền cách biệt một trời một vực, chênh lệch lớn đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.

Cách đây không lâu, Đông Hoàng Mục một quyền trực tiếp đánh nát chiến kích của Yến Công Thượng, khiến Yến Công Thượng không thể không lập tức bỏ chạy, không dám trực tiếp nghênh chiến.

“Chênh lệch giữa người và người lớn bao nhiêu, các ngươi không biết sao?”

Đông Hoàng Mục thoải mái, dễ dàng ngăn cản công kích của ba người, sắc mặt ngạo nghễ, nâng tay chụp vỡ Thủy Hỏa song viên, mỉm cười nói: “Các ngươi tuy là nhân tài, tuy cũng là thiên tài trong thiên tài, nhưng dù sao cũng chỉ là thân thể phàm nhân, căn bản không thể sánh với ta!”

Hắn từ xa đánh một quyền hướng Lý Huyền Cơ, Lý Huyền Cơ vội vàng tế khởi ngân thương, ở giữa không trung hóa thành một cây cự trụ màu bạc, chặn nắm tay cực lớn kia!

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, vang vọng đất trời, thậm chí tất cả mọi người ở hơn mười dặm bên ngoài cũng bị chấn đến khí huyết bốc lên!

Con kim tàm Diệp Húc khống chế cũng bị chấn cho lục phủ ngũ tạng vỡ nát, giãy giụa chờ chết.

Ngân thương của Lý Huyền Cơ bị một quyền của Đông Hoàng Mục đánh cho uốn xuống với một độ cong kinh người, giống như sao băng đánh ngược lại Lý Huyền Cơ, lực lượng thật lớn đánh cho hắn hộc máu, thậm chí con long mã dưới thân cũng bị nện đến đứt thành hai đoạn, gào thét không ngừng rơi từ giữa không trung xuống.

Lý Huyền Cơ hoảng sợ, nhịn đau bay lên, chạy trốn hướng xa xa, bay ra Cổ Lãng Hải.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)