Diệp Húc cẩn thận quan sát hai con ấu xà này, ngẩng đầu cười nói: “Nếu là kim giao sinh ra, quả thật không tính là đắt.”
Hắn trực tiếp lấy mười điều linh mạch ra, vận dụng chân nguyên, hóa thành một bàn tay to, trực tiếp năm lấy mười điều linh mạch trong tay, nói: “Hai con kim xà này, ta mua.”
Đôi mắt Cung Ngọc Nương phát sáng lên, nhìn chằm chằm đám linh mạch đó, cười khanh khách nói: “Tiểu oan gia, không nghĩ tới ngươi giàu có như vậy, không bằng ngươi đưa mười điều linh mạch này cho ta, ta sẽ không thải bổ ngươi nữa!”
Nàng hung dữ nhìn thẳng tên vu sĩ trung thực kia nói: “Nếu ngươi dám đoạt với bà, bà liền hái ngươi thành thây khô!”
“Cuối cùng cũng làm thành một khoản buôn bán.”
Tên vu sĩ trung thực kia ngáp một cái, chậm rãi ngẩng đầu, đứng dậy, giãn thân thể, Diệp Húc lúc này mới phát hiện, người này dáng người cực kỳ khôi ngo, thân thể khô gầy, vẻ mặt đầy râu như những gốc rạ, từng cây kẹp ở trên mặt.
Hắn mặc một bộ quần áo màu đen, cũng không phải là bảo y chúng vu sĩ yêu thích, mà là vải thô bình thường, không biết đã giặt bao nhiêu lần, màu sắc có chút bạc ra.
Người này nhìn qua, đúng là một người bình thường nghèo tới cực điểm, nhưng cho Diệp Húc một loại cảm giác nguy hiểm cực độ, còn khủng bố hơn đám người Đông Hoàng Mục!
Chủ quán quầy hàng bên cạnh kia cười nói: “Nhìn không ra hán tử như ngươi, khi ngồi xuống kinh khủng như vậy, lúc đứng dậy lại có vài phần khí khái. Đáng tiếc, ngươi sống cũng quá kém đi? Ngay cả một bộ quần áo ra dáng cũng không có!”
Diệp Húc bật cười, đột nhiên nghe thấy bên người truyền đến thanh âm, không khỏi buồn bực quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cung Ngọc Nương như nhìn thấy quỷ, ngơ ngác nhìn người đàn ông nghèo túng kia, dường như đột nhiên sinh bệnh nặng, không chỉ có tay chân phát run, thân thể phát run, thậm chí cả răng cũng va vào nhau, phát ra tiếng.
“Đại sư huynh…” Nàng từ kẽ răng phun ra vài chữ này.
“Đại sư huynh?”
Diệp Húc trong lòng buồn bực, vội vàng ngẩng đầu nhìn đại hán nghèo túng kia, trong lòng khiếp sợ vạn phần: “Vị này chính là đại sư huynh Vinh Lâm tông chủ nhất mạch Hoàng Tuyền Ma Tông ta? Không thể nào? Tu vi hắn đã đạt tới tình cảnh sâu không lường được, tu luyện ra nguyên thần, sao lại còn bày quán ở chỗ này…”
Vị chủ quán bên cạnh cười nói: “Hắn ta là Đại sư huynh của các ngươi? Thật là buồn cười, các ngươi là môn phái nào, ngay cả Đại sư huynh cũng nghèo túng đến vậy?”
Cung Ngọc Nương thất hồn lạc phách, lẩm bẩm nói: “Hoàng Tuyền Thánh Tông…”
“Đại sư huynh Hoàng Tuyền Thánh Tông…”
Vị chủ quán kia còn định giễu cợt một phen, nghe đến tên này, lập tức mặt vàng như đất, ngay cả quầy hàng của mình cũng không cần, vội vàng thả người vươn lên, bay hướng xa xa, chạy trối chết.
Thanh danh của Vinh Lâm, truyền khắp hải ngoại, đã hơn hai trăm tuổi, từ hơn mười năm trước đã tu luyện ra nguyên thần, thực lực sâu không lường được, là một trong những cường giả đứng đầu Hoàng Tuyền Ma Tông, thậm chí còn mạnh hơn một số thế hệ trước, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, lão ma đầu danh chấn thiên hạ này lại xuất hiện ở nơi này.
Vinh Lâm lơ đễnh với việc hắn ta rời đi, nhìn về phía Cung Ngọc Nương, ngẩn ra, cười nói: “Ngươi là Ngọc Nương? Khi ngươi vừa mới vào sơn môn, ta từng gặp qua ngươi một lần. Vị này lại rất lạ mặt, là tiểu sư đệ mới vào năm nay?”
Cung Ngọc Nương không dám suồng sã, cung kính nói: “Vị này chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, bái nhập môn hạ Vệ Trăn Thái Thượng trưởng lão, hiện giờ Vệ Trăn Thái Thượng trưởng lão đã qua đời, Diệp sư thúc quản lý Quan Tinh Phong.”
Vinh Lâm sắc mặt trở nên cực kì phấn khích, qua một lúc lâu sau, từ từ ói ra một khẩu trọc khí, thấp giọng mắng: “Tên khốn kiếp nào làm ra loại chuyện khốn kiếp này, tự dưng khiến ta thấp hơn một bối phận? Ta chẳng qua mới ra ngoài lịch luyện vài năm mà thôi, chẳng lẽ sư tôn ông đã già đến hồ đồ rồi…”
Sắc mặt hắn có chút nhăn nhó, có phần không cam lòng thi lễ với Diệp Húc, nói: “Nếu Diệp sư thúc muốn mua hai con kim xà này, sư điệt đành phải nhịn đau bỏ thứ yêu thích, sư thúc cứ cầm lấy, tiểu điệt không lấy một xu.”
Diệp Húc cười nói: “Đây là mua bán, Vinh Lâm sư điệt cứ nhận lấy, ta quản lý Quan Tinh Phong, mười điều linh mạch với ta mà nói, kỳ thật cũng không nhiều lắm.”
Vinh Lâm cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy mười điều linh mạch này, thở dài nói: “Mười điều linh mạch này, đối với tu vi hiện giờ của ta mà nói, chỉ như muối bỏ biển mà thôi…”
Cung Ngọc Nương đánh bạo nói: “Vinh sư huynh, đám người Đông Hoàng Mục đang giao thủ ở Cổ Lãng Hải, chẳng lẽ sư huynh không có hứng thú? Những người này, đều là những tài tuấn trẻ tuổi xuất sắc những năm gần đây, thậm chí nghe đồn, Yến Công Thượng cũng rất có khả năng khiêu chiến địa vị của huynh!”
Vinh Lâm thản nhiên cười, có chút tự phụ nói: “Trẻ con tập làm người lớn thôi, không có gì để xem, nếu bọn chúng cũng luyện ra nguyên thần thì xem qua một chút cũng được. Ngọc Nương, ngươi đi theo Diệp sư thúc, còn ra thể thống gì nữa? Theo ta trở về núi đi.”
Cung Ngọc Nương đau khổ, biết hắn làm người rất đoan chính, lo mình định gây rối với Diệp Húc nên mới mang mình đi, không khỏi hung hăng trứng Diệp Húc một cái.
Diệp Húc nhận lấy hai con kim xà, dùng Thiên Ma Nguyên Hóa chân kinh tế luyện một lần, nhún nhún vai, cười nói: “Hai vị, hoan nghênh thường xuyên đến làm khách trên Quan Tinh Phong ta.”
“Nhất định, nhất định.”
Vinh Lâm lịch sự nói, lập tức mang theo Cung Ngọc Nương rời đi, thấp giọng nói: “Ngọc Nương, dù sao hắn ta cũng là sư thúc, sao ngươi có thể có ý nghĩ không chính đáng với hắn…”