Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 393: Đại sư huynh ma tông (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Cung Ngọc Nương chớp chớp mắt, khoác lên cánh tay Diệp Húc, ha ha cười nói: “Diệp thúc thúc, chẳng lẽ ngươi không muốn đi xem?”

Diệp Húc thành thành thật thật nói: “Không đi.”

Buồn cười, nếu rời khỏi Hải Ngoại Tiên Các, chỉ sợ hắn lập tức bị tiểu yêu phụ này ăn ngay cả xương cốt cũng không còn.

“Đi đi, đi đi!” Cung Ngọc Nương ôm lấy cánh tay hắn, lay qua lắc lại, cầu xin.

“Không đi, sẽ chết người đấy.” Diệp Húc tâm như đá, không thể lay chuyển.

Cung Ngọc Nương bổ nhào vào người hắn, giống một con bạch tuộc, tay chân đều dùng hết, bám chặt lấy hắn, vươn đầu lưỡi liếm vành tai hắn, khí phun như lan, thanh âm khe khẽ thân thiết: “Cùng đi đi, cùng lắm … Ngươi muốn ta làm gì, ta sẽ làm cái đó, cái gì cũng làm được… Nhưng mà, không được quá phận…”

Diệp Húc thần thái đờ đẫn, để mặc nàng ta treo trên người mình, như máy móc đi về phía trước, lắc đầu nói: “Đánh chết cũng không đi.”

Hắn dầu muối không vào, Cung Ngọc Nương hết cách, chỉ phải từ trên người hắn bò xuống, cả giận nói: “Tiểu tử thối, rốt cuộc ngươi muốn như nào mới chịu đi?”

Diệp Húc làm lơ, quan sát xung quanh, chỉ thấy người ở Hải Ngoại Tiên Các ít đi hơn nửa, đại đa số người nghe nói đám người Đông Hoàng Mục, Yến Công Thượng đọ cao thấp ở Cổ Lãng Hải đều đã chen nhau đi xem, chỉ còn lại không nhiều lắm vu sĩ vẫn bày quán bên đuờng như trước, cũng có một số đang rục rịch muốn đi.

Quả thật, Đông Hoàng Mục, Yến Công Thượng, Phạm Linh Phổ, Lý Huyền Cơ đều là những đệ tử xuất sắc nhất trong vài môn phái, thế gia lớn nhất hiện nay, người người nổi danh, như mặt trời ban trưa, cũng có đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, cũng xuất hiện ở nơi đây, những người trẻ tuổi xuất sắc như vậy, ngày thường rất khó gặp, càng khó nhìn thấy bọn họ ra tay.

Mà lần này, giữa những người này chỉ sợ sẽ có một trận đấu ác liệt, rất khó để làm người ta không động tâm.

Dù là bản thân Diệp Húc, cũng hận không thể mọc hai cánh, bay đến xem trận chiến, chỉ có điều yêu phụ Cung Ngọc Nương đang ở đây, hắn cũng chỉ có thể kìm nén xuống.

“Tiểu tử thối, rốt cuộc ngươi có mua hay không?” Một chủ quán thấy Diệp Húc đứng trước quầy hàng hắn suy nghĩ xuất thần, lại không hề mở miệng, không khỏi cả giận nói.

Diệp Húc hồi thần lại, áy náy cười, lập tức nhìn lại quầy hàng của hắn ta, chỉ thấy vu sĩ này ở trên quầy hàng của mình bày một ít vu bảo sứt mẻ, rách nát, không phải là bảo vật bị đánh hỏng khi tranh giành cùng người khác, thì là để quá lâu, làm cho vu bảo tự hư hỏng đi.

“Chẳng có thứ gì tốt cả, đều là một đống rách nát.” Cung Ngọc Nương nhìn thoáng qua, khinh thường nói.

Diệp Húc cũng không thấy trong đó có bảo bối gì, rời đi, thầm nghĩ: “Trường Tôn Thịnh nói theo những quầy hàng nhỏ lẻ này có thể tìm được bảo vật, hơn phân nửa là chuyện hài. Những vu sĩ bán bảo vật ra, kẻ nào không phải tinh như quỷ, nếu có bảo bối, chắc chắn sẽ giữ lại cho bản thân rồi.”

Vu sĩ kia thấy hắn không mua bất cứ thứ gì,thầm mắng một tiếng quỷ nghèo nàn, muốn đi xem đám người Đông Hoàng Mục chiến đấu, lại e sợ trì hoãn việc làm ăn của mình, chỉ phải nôn nóng bất an đi tới đi lui.

Diệp Húc đi đến quầy hàng kế tiếp, không khỏi nao nao, chỉ thấy chủ quán này là một người đàn ông trung thực, ngồi xổm phía sau quầy hàng của mình, tay chống một cái cọc gỗ ngọc bích dài ba thước, cúi đầu ngủ gật.

Trên quầy hàng hắn ta, bày một số lồng nhốt thú nho nhỏ, bên trong mỗi cái lồng thú phong ấn một con yêu thú, Diệp Húc quan sát từng cái, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Chỉ thấy những yêu thú phong ấn trong lồng, có một số là đại yêu Đan Đỉnh kỳ, thậm chí còn có một con yêu tộc cực mạnh đã luyện ra nguyên đan, không ngừng tế khởi nguyên đan của mình đánh vào cái lồng, hung mãnh đến cực điểm!

Không biết vu sĩ trung thực này, dùng thủ đoạn gì, có thể bắt hết đám yêu thú đó, phong ấn lại trong cái lồng thú nho nhỏ.

Hắn đột nhiên chú ý tới, một cái lồng thú trong đó, phong ấn hai con ấu xà, cực kỳ hung hãn, lưng mọc kim lân, lại mọc cả vây lưng, vẩy và móng, rõ ràng là có khuynh hướng lột da hóa giao, không ngừng nâng cái đầu tam giác lên, gầm rú với tên vu sĩ trung thực kia!

Diệp Húc cẩn thận nghe, tiếng gầm của hai con ấu xà này, lại không phải là tiếng hí bình thường của loại yêu thú như rắc, mà là tiếng rồng ngâm rất trầm.

Chẳng qua, hai con kim xà này tu vi lại cực thấp, chỉ tương đương với vu sĩ Chân Nguyên kỳ, mà xà loại hóa giao, phải tu luyện đến Tam Đan cảnh, luyện ra nguyên đan, mới có thể hóa thành giao long hoàn toàn.

Mà hai con ấu xà này tu vi rất thấp, xuất hiện xu thế hóa giao, chỉ có thể nói là, bên trong huyết mạch của chúng nó chứa đựng máu giao long, thậm chí nói không chừng chính là dị chủng giao long sinh ra!

“Chủ quán, hai con ấu xà này bán thế nào?” Diệp Húc hỏi.

Tên vu sĩ thành thật kia cũng không ngẩng đầu lên, ồm ồm nói: “Mười điều linh mạch.”

“Mười điều linh mạch? Ngươi sao không đi cướp đi?” Cung Ngọc Nương nhảy ra, hai tay chống nạnh, cả giận nói.

Chủ quầy hàng bên cạnh cười lạnh nói: “Tiểu tử này bán đắt như thế, bắt hai con rắn nhỏ liền bán hơn mười điều linh mạch, so với cướp người còn nhanh hơn!”

Hiển nhiên hắn và vu sĩ trung thực này bày quán cùng một chỗ đã lâu, nói: “Lão Tử ở chỗ này lâu như vậy, còn không thấy hắn bán đi một thứ gì.”

Tên vu sĩ thành thật kia vẫn không hề ngẩng đầu lên, uể oải nói: “Bên trong đám yêu thú của ta, hai con kim xà này quý nhất, chính là kim giao sinh ra, mười điều linh mạch còn ít, nếu không phải ta cần linh mạch gấp thì đã không bỏ ra bán.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)