Diệp Húc lúc này tảng đá trong lòng đã buông, cũng không còn mấy tâm tư, cười nói: “Một khi đã như vậy, mời lão ca ca dẫn đường.”
Trong Vu Đạo Hiên, một gã thiếu niên môi hồng răng trắng đáng yêu khẽ nhíu mày, nhìn chưởng quỹ Vu Đạo Hiên trước người, không hài lòng nói: “Đường đường Vu Đạo Hiên, một trong thất đại thương minh, ngay cả một lượng tinh thần nguyên từ tinh thạch cũng không có! Thất đại thương minh các ngươi thật sự đúng là chỉ có hư danh! Hay là, các ngươi tư tàng tinh thạch, định ép giá lên?”
Tên chưởng quỹ Vu Đạo Hiên kia mồ hôi lạnh vã đầy trên trán, cười khổ nói: “Tả công tử chắc không biết, vừa mới nãy, Tử Uyển Hiên phái người đến, thu hết tất cả tinh thần nguyên từ tinh thạch của thất đại thương minh ta, nói là có một khách hàng lớn đến, hiện giờ Vu Đạo Hiên ta, quả thật dù chỉ một lượng tinh thạch cũng không có!”
Tên thiếu niên tên Tả Nguyên Lưu này nghe vậy ngẩn ra, nghi hoặc nói: “Tinh thạch của bảy đại thương minh đều thu đi? Kẻ nào mạnh tay như vậy, một lần tính ăn nhiều tinh thạch như thế sao? Tuần sư tỷ, chẳng lẽ trong tinh cung ta cũng có những người khác xuống núi?”
Thiếu nữ Tuần Ngọc Chiếu lạnh nhạt đứng bên cạnh hắn nghe vậy khẽ lắc đầu, nói: “Trừ đệ ra, chưa từng có người xuống núi. Chắc là có người mua từng đó tinh thạch để kiến tạo hộ sơn đại trận.”
Miệng nàng lộ ra ý cười, thản nhiên nói: “Tả sư đệ, trận đồ của đệ còn chưa luyện thành, cần rất nhiều tinh thạch, cùng lắm thì sư tỷ và đệ, ra Tiên Các, cướp kẻ đó.”
“Ý kiến này hay!”
Tả Nguyên Lưu vỗ tay cười nói: “Chỉ là không biết ai đã mua tinh thạch…” Ánh mắt hắn nhìn về phía chưởng quỹ Vu Đạo Hiên kia, hơi hơi cười lạnh.
Chưởng quỹ kia cái trán toát ra từng giọt mồ hôi, cười khổ nói: “Quy định của thương minh ta, không thể dò la riêng tư của khách quý…”
Tả Nguyên Lưu hừ lạnh một tiếng, phất tay chém một cái: “Xem ra Vu Đạo Hiên không muốn tiếp tục kinh doanh, một khi đã như vậy, ta liền diệt Vu Đạo Hiên này! Ta ngược lại muốn xem, thế lực sau lưng Vu Đạo Hiên, có dám xuất đầu cho các ngươi hay không, đắc tội Chu Thiên Tinh Cung ta!”
Chưởng quỹ kia mồ hôi chảy ra như suối, không biết làm sao.
Lại vào lúc này, một thanh âm nhàn nhạt từ bên ngoài truyền đến, cười lạnh nói: “Vu Đạo Hiên ta là sản nghiệp của Vu Đạo tông xếp hàng thứ năm, có gì không dám đắc tội tinh cung các ngươi? Cho dù giết hết các ngươi, tinh cung còn dám thả một cái rắm đến?”
Tả Nguyên Lưu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đại hán dáng người khôi ngô diện mạo hiên ngang đi đến, sắc mặt không khỏi trầm xuống, khiển trách: “Tiểu tử, ngươi là ai?”
“Thằng nhóc thối kia, nơi này ngươi không có tư cách nói chuyện!”
Đại hán kia cực kỳ khinh thường Tả Nguyên Lưu, nhìn về phía Tuần Ngọc Chiếu, nhếch miệng cười nói: “Phạm Linh Phổ Vu Đạo tông, gặp qua Tuần sư tỷ! Tuần sư tỷ chắc còn chưa lập gia đình phải không? Tiểu đệ đã khát khao rất lâu rồi…”
Sắc mặt Tuần Ngọc Chiếu chuyển lạnh, mi tâm vỡ ra, một con mắt dựng thẳng, bên trong như dấu một mảng vũ trụ tinh không, những ngôi sao lóe ra, sát khí nảy sinh.
Tả Nguyên Lưu giận tím mặt, điềm nhiên nói: “Dám nói chuyện với ta như vậy…”
“Câm miệng!”
Phạm Linh Phổ hừ lạnh một tiếng, khí thế đột nhiên tỏa ra, ép hắn tới mức không thể thở được, giận dữ nói: “Nếu không phải Lão Tử không muốn mạo phạm Tuần sư tỷ, sớm đã một chưởng đập chết ngươi rồi! Vu Đạo tông ta không muốn đắc tội tinh cung ngươi, cũng không phải sợ ngươi, mà là không muốn vì một chuyện nhỏ mà đánh lẫn nhau. Hai vị nhớ cho kỹ, ta chỉ là không muốn, chứ không phải là không dám!”
Sắc mặt Tả Nguyên Lưu đỏ bừng lên, không nói ra lời.
Phạm Linh Phổ thu khí thế lại, nhàn nhạt nói với chưởng quỹ kia: “Ngươi đi xuống, tìm hiểu xem là ai mua tinh thạch đi. Tuần sư tỷ, thu trận đồ của ngươi lại, nếu không ta cảm thấy uy hiếp sẽ lập tức ra tay giết người, tuy rằng tiểu đệ không nắm chắc được có thể thắng ngươi, nhưng vẫn có thể dễ dàng đập chết tiểu sư đệ của ngươi.”
Tuần Ngọc Chiếu hừ lạnh một tiếng, mi tâm khép lại.
Phạm Linh Phổ khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Tả Nguyên Lưu không nhịn được nói: “Sư tỷ, tên đó thật vênh váo hung hăng!”
Tuân Ngọc Chiếu thản nhiên nói: “Phạm Linh Phổ Vu Đạo tông, quả thật vênh váo hung hăng, người này là đệ tử thiên tài của Vu Đạo tông, rất được coi trọng, không nghĩ tới hắn cũng đi vào Tiên Các. Nếu không phải có đệ bên cạnh, mà tu vi của đệ quá yếu, ta chắc chắn sẽ phải giáo huấn hắn một chút, cho hắn biết, sở dĩ tam cung xếp hạng trên lục phái, đều không phải là hư danh!”
Tả Nguyên Lưu hổ thẹn, nắm chặt nắm đấm, dứt khoát nói: “Sư tỷ yên tâm, xử lý kẻ mua tinh thạch, đoạt được tinh thạch rồi, tiểu đệ nhất định cần tu khổ luyện, không để sư tỷ phải lùi bước!”
Tuần Ngọc Chiếu liếc hắn một cái, sắc mặt vui mừng, dịu dàng nói: “Hiện giờ đệ đã sắp tu luyện đến Đan Đỉnh kỳ, tốc độ tăng trưởng tu vi này, mặc dù là sư tỷ năm đó, cũng kém hơn đệ, sau này tiền đồ của đệ không nhỏ, nhưng cũng không được buông thả. Xưa nay có không biết bao nhiêu thiên tài, bởi vì ỷ vào tư chất của mình cao hơn người một bậc, cho nên trọn kiếp thành tựu không lớn.”
Trong thành cổ Hải Ngoại, Diệp Húc đang cùng đám người Trưởng Tôn Thịnh đi dạo xung quanh, đột nhiên ngẩng đầu nhín hướng Vu Đạo Hiên, nhíu mày, khi con mắt ở mi tâm Tuần Ngọc Chiếu mở ra, chu thiên tinh lực hơi hơi dao động, lập tức làm hắn phát hiện ra, trong lòng không khỏi thấy có chút kỳ quái.
“Chẳng lẽ gặp được chính chủ rồi?” Hắn thầm nghĩ trong lòng.