Diệp Húc dọc đường đánh giá, chỉ thấy Tử Uyển Hiên bên trong trang trí cực kỳ nguy nga lộng lẫy, bạch ngọc làm bậc, kim thạch làm cột, nguyên từ tinh thạch làm quần tinh, trong không khí có mùi long tiên hương như có như không, mặt đất trải một tầng linh khí mỏng mảnh, mịt mờ lưu chuyển, khá là xa hoa.
Nơi đây chỉ là tầng thứ nhất của Tử Uyển Hiên, đại sảnh dài rộng hơn mười dặm, không biết có bao nhiêu loại vu bảo tài liệu được bày ra, hắn chú ý tới, nơi này còn bán cả trận đồ.
Bên trong đại sảnh còn có không ít cách gian, được Tử Uyển Hiên cho thương gia khác thuê, hàng hóa bày ra cũng thiên kỳ bách quái, Tử Uyển Hiên chỉ thu tiền thuê.
Tử Uyển Hiên còn có cửa hàng chuyên bán đan dược, xung quanh tràn ngập dược hương, làm ăn rất là phát đạt. Thậm chí hắn còn thấy Ngũ Độc giáo cũng đã thuê một quầy hàng ở nơi đây, bán ra Thú hóa đan, ngoài ra còn có cửa hàng chuyên bán đan đỉnh, đủ mọi màu đủ mọi loại đan đỉnh được công khai bày bán.
Chẳng qua, bảo vật ở tầng thứ nhất, quả thật đúng như lời Trưởng Tôn Thịnh, chỉ là những vu bảo tài liệu bình thường, bảo vật như vậy, quả thật không được hắn để trong mắt.
Tuy nhiên, Tử Uyển Hiên có thể tạo thành quy mô lớn như thế, hơn nữa Hiên chủ lại là nữ nhân, không thể không làm cho người ta khâm phục.
“Tài nguyên nơi này kinh người như vậy, so với đại hình môn phái bình thường còn giàu có hơn, chẳng lẽ không sợ người đến đoạt sao?” Diệp Húc trong lòng cực kỳ khiếp sợ, không khỏi buồn bực.
Trưởng Tôn Thịnh cười nói: “Đoạt? Thất đại thương minh, sau lưng đều có thế lực lớn làm chỗ dựa, nghe nói sau lưng Tử Uyển Hiên chính là Hàn Nguyệt Cung trong tam cung, Đại Đường thương minh có hoàng thất bảo hộ, ai dám đến đoạt? Cho dù là cao thủ vu đạo tu thành nguyên thần, ở trong Hải Ngoại Tiên Các, cũng không gây ra được bao nhiêu sóng gió! Diệp lão đệ, mời bên này.”
Diệp Húc và mấy người Trưởng Tôn gia đi lên tầng thứ hai, nơi đây bán ra hàng hóa quý báu hơn tầng thứ nhất rất nhiều, châu quang bảo khí, chói lóa mắt người, đủ mọi chủng loại vu bảo. Trong đó có các loại bảo y xinh đẹp cực kỳ, đủ mọi kiểu dáng, mới mẻ độc đáo, cùng với trang sức vòng tay được luyện chế thành bảo, và những trang sức nho nhỏ đeo trên người, ở nơi này có không ít nữ vu sĩ trẻ tuổi qua lại, không ít người bên cạnh còn có bạn trai đi theo.
Đám người Diệp Húc không dừng lại mà trực tiếp lên tầng thứ ba Tử Uyển Hiên.
Đi vào tầng này, Diệp Húc rùng mình, bên trong đại sảnh tản ra từng luồng khí tiêu điều, kinh sợ tâm hồn, chỉ thấy vu bảo nơi đây cũng không nhiều, nhưng chất lượng cực cao, trong đó không thiếu vu bảo cấp trấn giáo, chỉ có điều số lượng không nhiều, nhưng cũng có ba mươi năm mươi kiện.
Trưởng Tôn Thịnh cũng không dừng lại nơi này mà đi lên tầng thứ tư, cười nói: “Diệp lão đệ, bảo vật tầng thứ ba dù tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là vu bảo thành hình, không bằng tự mình luyện chế. Giống như đại gia tộc Trưởng Tôn phủ ta, bình thường đều đến tầng thứ tư, tuyển chọn tài liệu, tự mình luyện chế.”
Diệp Húc vừa mới vào tầng thứ tư, chỉ thấy nơi đây không có bất kỳ bảo vật nào, trong tâm đang ngạc nhiên, một thiếu phụ xinh đẹp tiến đến nghênh đón, dịu dàng cười nói: “Hóa ra là khách quý Trưởng Tôn phủ. Trưởng Tôn tổng quản cần cái gì?”
“Diêm Nhu cô nương, thiếu chủ Trưởng Tôn Sách nhà ta đã trở thành vu sĩ Thiên Sách phủ, cần luyện chế một kiện vu bảo cấp trấn giáo, lần này lão hủ tiến đến, là vì tuyển mua ít tài liệu cho người. Đây là danh sách.”
Trưởng Tôn Thịnh khẽ mỉm cười, đưa ra một tờ danh sách, bên trên ghi chi chit một ít tài liệu, hiển nhiên ông ta là khách quen nơi đây, rất quen thuộc với thiếu phụ kia.
Vị thiếu phụ tên Diêm Nhu kia nhìn qua, kinh ngạc vạn phần, thất thanh nói: “Gần ngàn loại tài liệu, xem ra vu bảo mà Trưởng Tôn tiểu quận vương muốn luyện chế, uy năng không nhỏ đây.”
Trưởng Tôn Tước mặt mang theo đắc ý, cười going tan nói: “Vu bảo cấp trấn giáo chia ra ba bảy loại, ca ca ta đương nhiên sẽ luyện chế loại tốt nhất.”
“Hóa ra là Tiểu Tước nhi quận chúa. Gần ngàn loại tài liệu luyện chế vu bảo trấn giáo, vẫn chưa phải tốt nhất, chỉ có thể coi là bậc trung thôi.”
Diêm Nhu liếc nàng một cái, cười nói, lập tức gọi một thiếu nữ ra, đưa danh sách cho nàng ta, nói: “Lập tức sẽ đưa tới ngay. Vài vị, mời dời bước đến phòng khách quý ngồi chờ một lát, Tử Uyển Hiên ta tự dâng lên trà thơm.”
Nàng dẫn đám người Diệp Húc đi vào một gian phòng khách quý, tự mình chiêu đãi, rót trà cho mọi người, cười nói: “Trưởng Tôn tổng quản khó mới đến một chuyến, mang đến nhiều gương mặt mới. Vị này chính là Sư Thiếp phải không? Quả nhiên trổ mã động lòng người, ta thấy mà yêu tiếc.”
Trưởng Tôn Sư Thiếp mỉm cười, chân thành chào, cười nói: “Ra mắt Diêm quản gia.”
Diêm Nhu cười khanh khách nói: “Ta cũng không phải chủ nhà, chỉ là tiểu chưởng quỹ phụ trách tầng thứ ba Tử Uyển Hiên mà thôi.” Ánh mắt nàng dừng trên người Diệp Húc, trầm ngâm nói: “Vị này thì lại rất lạ mặt, không biết là vị đệ tử nào trong quý phủ?”
Trưởng Tôn Thịnh vội đứng dậy, cười nói: “Diêm Nhu cô nương, vị này chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, Diệp lão đệ cũng không phải là đệ tử trong Trưởng Tôn phủ ta, mà là bạn vong niên của lão hủ, lần này cũng đến mua tài liệu.”
Diêm Nhu sắc mặt nhất chỉnh, dịu dàng cười nói: “Hóa ra cũng là một vị khách quý. Xin hỏi Diệp tiểu ca cần mua gì?”
Diệp Húc nhìn nhìn Trưởng Tôn Tước, đột nhiên cười nói: “Quý hiên có bán kẹo không?”
“ Mua kẹo? “
Diêm Nhu ngẩn ra, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trưởng Tôn Tước đỏ bừng lên, giương nanh múa vuốt, giống như một cô mèo tức giận, nếu không phải Trưởng Tôn Sư Thiếp ngăn lại, sớm đã nhào lên người Diệp Húc vừa cắn vừa cào.
Nàng không khỏi mỉm cười, biết là Diệp Húc đang chọc ghẹo cô bé này.