Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 357: Bại gia tử (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Húc bay qua tổng đàn Hoàng Tuyền ma tông, liếc mắt một cái đã nhận ra được vị tri của Thạch Cổ(Trống đá) thư viện, không khỏi lấy làm kỳ.

Chung Cổ Sơn này hình dạng như một cái chuông lớn úp ngược xuống, chiều cao ngàn trượng, rất kỳ lạ.

Trên đỉnh ngọn núi này, có một cái thạch cổ thật to, cao chừng mười trượng, lộ thiên, tùy ý để cho gió táp mưa xa, cũng không biết có tác dụng gì.

Diệp Húc nhìn ra không ít đệ tử ma tông, đứng ở dưới thạch cổ mà suy nghĩ thất thần cái gì đó. Có người vây quanh thạch cổ đi tới đi lui, cũng có người hai tay đè lên thạch cổ, dừng như muốn điều động chân nguyên toàn thân, thấy thạch cổ không chút động tĩnh thì chửi ầm lên.

Trong lòng hắn không khỏi có chút tò mò, rơi thẳng xuống trên núi Chung Cổ. Lập tức có một đệ tử ma tông nghênh tiến lên đón tiếp vui cười nói: “Vị sư đệ này hẳn là đệ tử mới tiến nhập vào tông sao? Tại hạ là Vũ Văn Hạo, sư đệ xưng hô thế nào? Là môn hạ của sư thúc nào vậy?”

Diệp Húc đánh giá hắn vài lần, chỉ thấy Vũ Văn Hạo chân nguyên nội liễm, khí thế ẩn giấu, tu vi rất là kinh người, rõ ràng là cường giả Đan Đỉnh kỳ, đã tới trình độ sắp cô đọng nguyên đan rồi, lúc này mới chắp tay nói: “Quan Tinh Phong môn hạ Vệ Đạt, Diệp Húc.”

Vũ Văn Hạo sắc mặt khẽ biến, vội vàng khom người thi lễ, chỉnh sắc nói: “Hóa ra Diệp sư thúc, tiểu chất(cháu) lỗ mãng rồi.”

Hắn không khỏi nói thầm trong lòng: “Mẹ nó, lão tử vốn định kiếm tiền tên người mới gà mờ, kiếm thêm một khoản thu nhập, không nghĩ tới đụng phải sư thúc. Diệp Húc, Diệp Húc, chính là Diệp Thiếu Bảo đã làm cho Tiết sư thúc cùng Lỗ sư thúc mặt mày xám tro sao? Hắn sao lại bái nhập làm môn hạ của Vệ Đạt sư tổ, tự nhiên hơn chúng ta một bối phận…”

“Không có gì.”

Diệp Húc phất tay cười nói: “Ngươi không biết cũng không có tội.”

Hắn nhìn về phía chứa nhiều thạch cổ, cười tủm tỉm nói: “Vũ Văn hiền chất, những thạch cổ này đều có tác dụng gì?”

Vũ Văn Hạo niên kỷ còn lớn hơn hắn tới hơn hai chục tuổi, lại bị hắn gọi là hiền chất, lập tức vẻ mặt đau khổ nói: “Sư thúc không biết, những thạch cổ này là vu bảo mà nhiều thế hệ cao thủ Thánh Tông ta đã luyện chế thành, gọi là thạch cổ thiên thư. Mỗi một thạch cổ này ghi lại một môn pháp quyết, có tâm pháp, vu pháp, trận pháp, đan phương, luyện khí chi pháp, tế luyện phương pháp, nhiều không đếm xuể. Các đệ tử đều có thể tiến vào Chung Cổ Sơn này để học tập những pháp môn này.”

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên Chung Cổ Sơn, ước chừng có hơn vạn thạch cổ, cũng tức là nơi này chứa đựng hơn vạn pháp môn, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Vũ Văn Hạo tiếp tục nói: “Tuy nhiên những thạch cổ này tuy rằng đem các loại pháp quyết khắc vào trong đó. Nhưng muốn tu luyện tới cảnh giới cực cao rất khó khăn. Tỷ như vu pháp, trong thạch cổ này chỉ ghi lại pháp môn tu luyện, mà nếu muốn quan tưởng yêu thú dị chủng thì có hai cách.”

“Thứ nhất là tự mình tìm được thượng cổ dị chủng này, cung phụng huyết thực, còn phải xem yêu thú dị chủng này tính tình thế nào, có cho ngươi quan tưởng hay không? Phương pháp thứ hai, chính là kích hoạt thạch cổ thiên thư, mấy cái thiên thư này bị người luyện chế nhốt vào hình thái của thượng cổ dị chủng, kích hoạt thiên thư này thì hình thái của dị chủng sẽ nhảy vào trong đầu của người kích hoạt, tự nhiên sẽ đạt được tinh túy của vu pháp nay. Nhưng chỉ có điều, muốn kích hoạt thạch cổ thiên thư, tu vi thấp nhất cũng phải là Đan Đỉnh kỳ.”

Diệp Húc không khỏi tò mò vạn phần, cười nói: “Vũ Văn sư điệt, vì sao lại có hạn chế này?”

Vũ Văn Hạo cười nói: “Đây là một loại vơ vét của cải. Sư thúc không có bao nhiêu thời gian để truyền thụ từng tí một, liền đem pháp môn mình tinh thông luyện chế thành thạch cổ thiên thư. Chúng ta muốn học được loại kế thừa này, liền vận dụng chân nguyên, kích hoạt thiên thư. Kể từ đó, chân nguyên của chúng ta sẽ bị chứa đựng bên trong thiên thư, càng tích càng nhiều. Những sư thúc này có thể thong dong thu đi chân nguyên này, dùng để luyện chế vu bảo. Tuy nhiên, kích hoạt thiên thư, cần một nửa tu vi của vu sĩ đan đỉnh kỳ, tương đương với việc đem một nửa tu vi cống hiến ra bên ngoài. Việc này chính là những lão gia hỏa kia đã buôn bán lời một món lớn từ chúng ta rồi!”

Diệp Húc phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy nơi đây thạch cổ thiên thư nhiều không đếm xuể, rất nhiều đệ tử tới đây kích hoạt thạch cổ đạt được truyền thừa bên trong. Tuy nhiên vẫn là có rất nhiều người ủ rũ, hiển nhiên tu vi chưa tới, cống hiến chân nguyên không công, lại không thể kích hoạt được thiên thư, đạt được truyền thừa.

“Đạt được truyền thừa thiên thư còn có đường tắt khác, đó chính là trực tiếp dùng linh mạch quán nhập vào trong thạch cổ, kích hoạt thiên thư.”

Vũ Văn Hạo cười nói: “Linh mạch nhất giai, ước chừng có thể kích hoạt được 200 thạch cổ thì hao hết. Linh mạch tuy rằng cũng không hiếm thấy, nhưng phần lớn đều bị các phong chủ các phong thu giữ rồi, bởi vậy còn không có bực bại gia tử đại phú đại quý, dám dùng linh mạch đi kích hoạt thiên thư. Cho nên mới có những người như tiểu chất tìm kế sinh nhai, tiểu chất chính là giúp đỡ người khác đi kích hoạt thiên thư, thu một chút tiền trà uống nước.”

Diệp Húc liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói: “Sư điệt, mấy ngày nay nhất định đạt được không ít chỗ tốt rồi nha?”

Vũ Văn Hạo cười ha ha tự đắc nói: “Chỗ tốt còn chưa nói tới, tiểu chất mười năm trước bái nhập làm môn hạ Thánh Tông, ba năm trước khổ tu tới Đan Đỉnh kỳ, bất hạnh không đủ tài liệu luyện chết vài món vu bảo hộ thân, liền coi đây là công việc vậy. Ba năm nay, cũng buôn bán được một chút lời lãi, luyện chế được hai kiện vu bảo cấp trấn giáo.”

Hắn vẻ mặt đau khổ nhìn về phía những vu sĩ khác, có không ít người lúc này đang đi tới đi lui hiển nhiên là cạnh tranh với hắn, lẩm bẩm nói: “Người nhiều thì thịt ít à, bọn người kia và lão tử cạnh tranh, chèn ép giá cả, hiện tại cuộc sống của ta ngày càng không dễ chịu lắm à…Sư thúc, ngươi nếu muốn tới đây học tập vu pháp, tiểu chất khuyến mãi cho người hai phần, chỉ lấy 20 kiện vu bảo bình thường…”

Diệp Húc cười ha ha nói: “Vu bảo ta ngược lại cũng không hề ít, tuy nhiên những vu bảo này sư thúc ta còn có chỗ dùng…”

“Keo kiệt…” Vũ Văn Hạo nói thầm một câu.

“Cùng quỷ!”(nghèo)

Bên cạnh truyền tới một tiếng hừ lạnh, Diệp Húc nhìn theo tiếng cười, chỉ thấy Triệu Du cười lạnh đi tới, tùy tay tung ra 20 kiện vu bảo nói rằng: “Vũ Văn sư huynh, đây là 20 kiện vu bảo bình thường, thay tiểu vương mở ra thạch cổ này, tiểu vương phải tu luyện Chu Tước Chân Viêm Đại Pháp trong đó!”

Vũ Văn Hạo thu hồi những kiện vu bảo này cười tủm tỉm nói: “Triệu sư đệ, nếu ngươi muốn học tập mà nói, thấp nhất là 25 kiện vu bảo, không giảm giá.”

Triệu Du sắc mặt cứng đờ, cả giận nói: “Vì sao hắn 20 kiện, mà bổn vương lại phải 25 kiện?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)