Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 356: Vu sĩ chân chính (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ứng Tông Đạo vẫn hai tay chắp sau lưng, trong đám mây chân nguyên trên đỉnh đầu, đột nhiên một con Đằng Xà dài cả trăm mét lao ra, ngàn vũ ngàn cánh, mỗi một vũ mao bao lấy một ngôi sao, thân hình vặn vẹo, lập tức đánh loạn lên đại trận chu thiên tinh đấu.

“Đằng Xà Hóa Thần Chân Kinh của Mộ Dung gia?”

Diệp Húc chỉ cảm thấy Đằng Xà này khi tiến vào bên trong Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, dường như biến thành một thành viên bên trong chu thiên tinh đấu, đồng thời tinh đấu không thể công kích tới nó. Mà Đằng Xà khẽ nhúc nhích, liền khiến cho chu thiên tinh đấu loạn cả lên, không thành trận thế.

Đằng xà hóa thần chân kinh của Ứng Tông Đạo, so với Mộ Dung Thùy thì tinh diệu hơn không biết bao nhiêu lần, đủ để di tinh hoán đẩu.

Hắn huy động Thái Dương Tinh Phiên vẫn không thể ngăn lại xu thế hỗn loạn của chu thiên tinh đấu.

“Ta từng giao thủ với Chu Thiên Tinh Cung, đối với trận đồ Đại Chu Thiên Tinh Đấu cũng có hiểu biết, có lẽ còn sâu sắc hơn cả ngươi. Bởi vậy mới có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp của ngươi.”

Ứng Tông Đạo mỉm cười nói: “Tuy nhiên, nếu ngươi đem Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ hoàn toàn luyện thành, 365 tòa tinh đấu đều có một lá tinh phiên chủ trận mà nói, ta liền không thể phá khai được rồi.”

Diệp Húc thấy tinh đấu đại trận cũng không thể nề hà được hắn, không khỏi có chút suy sụp. Đột nhiên hắn tế khởi mảnh vỡ Đại Diễn thần chung, nào ngờ chưa kịp đập xuống thì đã nghe thấy đương đương mấy tiếng. Ứng Tông Đạo đã tiên phát chế nhân, tế khởi bàn long kim trượng, gõ vài cái lên mảnh vỡ đại diễn thần chung.

Mảnh vỡ đại diễn thần chung này bị hắn khống chế, độ cong hướng về phía Diệp Húc, lập tức chấn cho Diệp Húc thất điên bát đảo, mắt tóe ngàn sao.

“Đừng gõ, ta thua…” Diệp Húc thân hình không xong, có chút chua xót nói.

Hắn xuất toàn bộ thủ đoạn của mình rồi cũng không thể nề hà Ứng Tông Đạo. Thậm chí thủ đoạn sở trường nhất của mình, cũng bị đối phương dùng để đối phó chính mình, trong lòng lập tức mất mát vô cùng.

“Ta cùng với vu sĩ chân chính chênh lệch thực sự lớn như vậy sao? Thậm chí không có sức phản kháng?”

Ứng Tông Đạo tán đi chân nguyên, bỏ lại hết thảy bàn long kim trượng và mảnh vỡ đại diễn thần chung, thản nhiên nói: “Kỳ thực chênh lệch của ngươi cũng không phải quá lớn, chỉ có điều ngươi tu luyện không có hệ thống, bởi vậy mới dễ dàng bị người khắc chế.”

Diệp Húc ngẩng đầu, thần thái đờ đẫn nói: “Ta không có sư phụ…”

Ứng Tông Đạo thở dài ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Tuyền Ma Tông tổng đàn từ từ nói: “Cho nên ta mới nói là Tiết sư đệ cùng Lỗ sư đệ có chút càn quấy. Vệ sư thúc thọ nguyên đã hết, nguyên thần tán loạn, vốn không thể dạy bảo người khác được.”

Hắn chậm rãi bay lên, hướng tổng đàn mà đi.

Diệp Húc cao giọng nói: “Ứng sư huynh, như thế nào mới có thể trở thành vu sĩ chân chính?”

Ứng Tông Đạo thanh âm từ xa xa truyền tới: “Vu sĩ chân chính, trong lòng có vạn pháp, pháp tùy tâm mà ra theo ý mình. Ngươi trong lòng chỉ có vài loại pháp môn, như thế nào trở thành vu sĩ chân chính được? Thạch Cố thư viện của Thánh Tông ta, có vu pháp vạn cuốn, tâm pháp vạn cuốn. Thập Vại Đại Sơn, có đủ loại dị thú, đủ loại di tích, muốn trở thành vu sĩ chân chính phải xem chính ngươi rồi.”

“Trong lòng có mãnh hộ, mãnh chí ở trong ngực, lấy ngực bụng làm tay, trời đất thì có sợ chi?” Hắn cười ha hả, biến mất ở xa xa, chỉ còn lại một điểm trắng.

Diệp Húc nhìn theo hướng hắn đi lẩm bẩm nói: “Thạch Cố Thư Viện? Hẳn là thư khố của Hoàng Tuyền ma tông ta, không biết ở tòa linh sơn nào…”

Hắn phất tay gọi một nô bộc tới hỏi: “ Biết Thạch Cố thư viện ở nơi nào không?”

Nô bộc kia cuống quýt cười nói: “Thạch Cố Thư Viện chính ở Chung Cố Sơn, cách tổng đàn một toàn linh sơn, rất dễ phân biệt. Phong chủ đi tới nơi đó nhìn một cái là biết liền.”

Diệp Húc lúc này đứng dậy, thẳng tới tổng đàn mà đi, thầm nghĩ: “Tám tòa vu hồn giới để trong này cũng không thoát được. Hiện giờ học thêm vài loại sở đọc đã mới là đúng đắn. Nếu không cho dù lấy được bảo vật trong vu hồn giới cũng dễ bị người ta cướp mất.

Ứng Tông Đạo còn chưa đi vào tổng đàn ma tông, đám người Tiết trưởng lão đã xông tới, Lỗ trưởng lão cung kính nói: “Tông chủ, tiểu tử kia có phải là gian tế không?”

Ứng Tông Đạo lắc đầu nói: “Không phải, Đại Chu Thiên Tinh đấu cấm điển của hắn cũng không toàn diện, rất nhiều thứ cũng khác biệt. Hẳn là vu sĩ hoang dã, không biết lấy được cấm điển không trọn vẹn này từ đâu?”

Hai người nhẹ nhàng thở ra, Tiết trưởng lão cười nói: “Nếu không phải là gian tế, như vậy có thể cho hắn một sư phụ, miễn cho hắn trì hoãn tiền đồ.”

Lỗ trưởng lão cười nói: “Tiểu tử này vừa rồi còn phái người tới mắng ta, nô bộc kia cũng thật lớn mật, quả nhiên há mồm mắng chửi ta thật, đúng là rất hứng thú. Tuy nhiên thực lực của hắn đích xác cũng không kém, đáng giá tài bồi.”

Ứng Tông Đạo lắc đầu nói: “Thánh Tông ta cũng không có Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển, ai tới dạy hắn đây? Chẳng lẽ mới một vị trưởng lão trong Tinh Cung tới sao?”

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Ứng Tông Đạo chắp tay sau lưng mỉm cười nói: “Để hắn tự mình cân nhắc đi.”

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Diệp Húc cũng hướng tổng đàn Ma Tông bay tới, xa xa hô to nói: “Ứng sư huynh, tiểu đệ học có chút thành tựu tiếp tục tới tìm ngươi solo.”

Tiết trưởng lão và Lỗ trưởng lão sợ tới mức mặt không chút sắc, không biết làm sao, Ứng Tông Đạo cười cười, xoay người đi tới tổng đàn: “Hiện giờ người trẻ tuổi đúng là tinh thần phấn chấn bồng bột à…”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 58%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)