Bất quá chỉ cần đi vào trận đồ, những người này liền không có bao nhiêu năng lực nhấc lên bao nhiêu sóng gió, không có vu bảo cấp trấn giáo trong tay, chỉ có thể mặc hắn trấn áp, chậm rãi luyện hóa.
Dù sao, vu bảo cấp trấn giáo, không phải là thế lực nào cũng đều có thể lấy ra được, dù vậy, Diệp Húc cũng đem mười bốn tòa tiểu trận đồ hết thảy vận dụng, phân biệt dùng để trấn áp cường giả cấp bậc như Mộ Dung Thuỳ.
Mà vu sĩ ở bên ngoài đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ cũng không thể làm gì được Diệp Húc, đây là bởi vì bọn họ tu vi hạn chế, phạm vi công kích vu pháp vu bảo có hạn, nhiều nhất chỉ trong phạm vi mười dặm, mà độ che phủ của đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ đạt hơn mười dặm, vu pháp vu bảo của bọn họ, căn bản không cách nào công kích được Diệp Húc.
Giờ phút này Diệp Húc cũng có chút đâm lao phải theo lao, khoảng chừng bảy tám mươi tên cường giả bị hắn vây hãm vào trận đồ, những người này có ai mà tu vi không cao hơn hắn chứ?
Những người này ở trong trận đồ của hắn gây sóng gió, từng đợt lực phản kích nối tiếp nhau dẫn đến một loại áp mà người ngoài tuyệt đối không cách nào tưởng tượng ra được, nếu không phải nhục thể của hắn cũng đủ chắc chắn, chỉ sợ sớm đã bị lực phản kích của những người này chấn thành mảnh nhỏ rồi!
“Hợi Tứ ca, sao ngươi không vào?” Ngọc Sanh quận chúa mỹ mâu lưu chuyển, thấy Triệu Hợi đứng ở xa bên ngoài trận đồ, không khỏi cười khanh khách nói.
Diệp Húc sắc mặt tối sầm, có khổ khó nói.
Triệu Hợi tuyệt đối là cao thủ cùng cấp bậc với Mộ Dung Thùy, Triệu Du, hơn nữa không thể hiện thực lực, thâm tàng bất lộ, là một kình địch.
Nếu như hắn tiến vào trận đồ, chính mình sẽ không đủ lực lượng để trấn áp hắn.
Triệu Hợi sắc mặt không thay đổi, mỉm cười nói: “Ngọc Sanh muội muội sao đã biết rõ còn cố hỏi? Một quyển trận đồ này của Diệp huynh đem tất cả mọi người vây hãm trong đó, vi huynh đi vào cũng khó tránh khỏi bị trấn áp, vẫn là ở bên ngoài tương đối nhẹ nhàng khoan khoái hơn ... ... Diệp huynh sắc mặt có vẻ không đúng lắm, chẳng lẽ Diệp huynh duy trì không được nữa rồi?”
ánh mắt của hắn lập loè, rơi vào trên mặt Diệp Húc, tựa hồ đang quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Diệp Húc mỉm cười nói: “Hợi vương gia có thể tiến đến thử xem.
“Ngươi đã chống đỡ không nổi rồi, ta nếu như đi vào thì trận đồ của ngươi tất bại!” Triệu Hợi trí mưu thâm trầm, trong nội tâm hiểu rõ, cười nói.
“Hợi vương gia sao không thử xem?”
Triệu Hợi do dự một chút, thủy chung không có tiến vào đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, lắc đầu nói: “Quân tử không đứng dưới bức tường sắp sụp, Diệp huynh đã trấn áp nhiều cao thủ như vậy trong trận đồ, từ từ luyện hóa, thế thì ta chuyện gì cũng không cần làm, cũng có thể trở thành Ma tông đệ tử, cớ sao mà không làm?
Hắn mỉm cười, lại tính toán khoanh tay đứng nhìn.
Diệp Húc cũng nhẹ nhàng thở ra, Triệu Hợi nếu quả thật tiến vào trận đồ, hắn tất nhiên không cách nào duy trì đại trận, nhất định sẽ bại. Bất quá Triệu Hợi trời sinh tính đa nghi, không có mười phần nắm chắc phá trận, hơn nữa lại hoài nghi Diệp Húc là cố ý yếu thế, dụ dỗ hắn tiến lên, cho nên đơn giản làm kẻ bàng quan, thong dong trở thành Ma tông đệ tử.
“Quận chúa, chúng ta đã là liên minh, như vậy mời ngươi cũng ra tay, oanh giết địch nhân!” Diệp Húc mục quang chớp động, trầm giọng nói.
Bằng tốc độ luyện hoá của hắn, chỉ sợ phải mất đến mấy tháng mới có thể đem tất cả mọi người hết thảy luyện chết, hơn nữa khó bảo toàn Triệu Hợi sẽ không xuất thủ, cho nên hắn quyết định thật nhanh, mời Ngọc Sanh quận chúa diệt trừ đối thủ.
Ngọc Sanh quận chúa vươn người đứng dậy, tế lên long phượng bảo sai, trực tiếp hướng một ngũ phẩm cao thủ đánh tới, bảo sai giống như một đạo lưu quang, chợt lóe lên!
Ầm ầm, tên ngũ phẩm cao thủ kia đang chống đỡ trận pháp xâm nhập, ứng phó không kịp, bị bảo sai xuyên não, lập tức vô số đạo tinh quang oanh trên thân thể hắn, bạo toái tại chỗ!
Ngọc Sanh quận chúa thu hồi bảo sai, lần nữa tế lên, to như lâu thuyền, ngang trời đè xuống, hướng một cao thủ khác áp đi.
Bên ngoài Thiên Ma Sách, Ma tông bốn vị trưởng lão gắt gao nhìn thẳng đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ của Diệp Húc, ai nấy hút vào lãnh khí, lẩm bẩm nói: “Chu Thiên Tinh Cung Cấm Điển, quả nhiên danh bất hư truyền. Loại trận đồ này nếu triển khai, là vu bảo dĩ nhược thắng cường tốt nhất, khó trách Tinh Cung bài danh phía trên Thánh Tông ta ……”
“Tiểu vu sĩ này thật sự quá hung hăng ngang ngược! Hắn tu luyện chu thiên Cấm Điển, chỉ sợ ngang cấp vu sĩ, chỉ có đệ tử trong những đại phái như chúng ta mới có thể khắc chế hắn.”
“Làm sao bây giờ? Lần này chúng ta Thánh Tông tuyển chọn 30 đệ tử, nếu như tiểu tử này đem tất cả mọi người luyện chết, Thánh Tông ta chẳng phải là chỉ có thể có được năm sáu người thôi sao?”
“Những người này, không ít đều là kỳ tài hiếm thấy, nếu như cứ như vậy mà chết thì thật là đáng tiếc!”
Ba người nhất tề nhìn về phía vị trưởng lão lớn tuổi nhất kia, trên mặt có vẻ lo lắng.
Vị Ma tông trưởng lão kia nhắm mắt ngưng thần, bất động như núi, mỉm cười nói: “Bình tĩnh.”
Hắn nói khẽ: “Đương nhiên không thể để cho hắn giết chết hết tất cả, nhưng là hiện tại cũng không thể nhúng tay vào, nếu không sẽ bị người chê cười, vô duyên vô cớ mất hết thể diện của Thánh Tông ta. Đợi đến khi còn lại ba mươi người, chúng ta liền lập tức ra tay, phá đại trận của hắn, đem những người khác giải cứu ra.”
“Sư huynh nói rất có lý.” Ba người liên tục gật đầu, tiếp tục ngồi im, quan sát Thiên Ma Sách bảo hồn giới. ! ~!